Bài viết mình đọc được từ Dân Trí, thật hay và cảm động. Thế mới biết Mẹ là người quan trọng đến mức nào, Mẹ yêu thương con cái nhiều đến nhường nào, nhưng...
Có thể thực chất Mẹ không cần những món quà gói bằng giấy cacton, có bọc giấy màu và thắc nơ xanh đỏ đâu. Món quà ý nghĩa nhất mà Mẹ muốn nhận khác kia. Nhưng đó cũng là một trong những cách thể hiện sự quan tâm. Ngày 20-10, ngày 8-3; đó là những ngày dành cho "phụ nữ", vậy mà những người Mẹ ở nhà hình như rất hiếm khi nghe được một câu chúc "Mẹ ơi, 8-3 vui vẻ" hay "20-10, con chúc Mẹ..." đừng nói gì là quà hay hoa. Hì hì, nhưng những ngày này các "bạn nam" không bao giờ quên chúc hay quên tặng hoa cho bạn gái của mình cả. (Thôi hông viết nữa, hôm nay mình quyết định về quê, nhớ nhà quá đi, điện thoại xạc pin nãy giờ chắc đầy rồi).
========================================================
Nguồn bài viết:Mẹ thì không có quà!
Nội dung:
Mẹ thì không có quà!
Đúng vậy! Mẹ thì không thể có quà.
Có thể mẹ nhận được phong bì tiền, túi quần áo, hay cả kiện hàng với đầy đủ vật dụng gia đình như xoong nồi, tủ lạnh, máy giặt... mà chúng con góp tiền mua về trong dịp lễ, Tết. Nhưng mẹ thì không bao giờ có quà cả, những món quà đúng nghĩa cơ. Chúng phải được để trong hộp các-tông, ngoài gói giấy màu, thắt dây xanh đỏ hình chữ thập lại có một cái nơ xinh xinh đính ở giữa. Đấy mới là quà.
Tất cả những công đoạn cầu kỳ ấy để kéo dài thời gian mở quà ra - đó là quãng thời gian thật tuyệt vời đối với bất kỳ ai trong đời. Còn mẹ, thì chúng tôi chưa bao giờ thấy mẹ nhận được một cái thư nào nói gì đến nhận quà gửi đến qua đường bưu điện. Bởi vì mẹ chẳng làm việc trong cơ quan tổ chức nào cả, mẹ cũng chẳng có người bạn gái nào ở gần, cũng chẳng có người “bạn trai” nào ở xa; gia đình bên ngoại thì không còn ai. Mà mẹ chẳng giao du với ai bao giờ. Đơn giản vì mẹ là bà nông dân Việt, suốt ngày bận bịu với bếp núc, vườn tược; là bà già Việt luôn phải chịu “khuất lấp” trước ông chồng và đàn con to lớn, được học hành tử tế hơn mẹ. Đơn giản vì mẹ là... mẹ của chúng tôi, luôn ở bên cạnh chúng tôi, nhưng không bao giờ phải để người khác chú ý đến mình. Và ngay bây giờ, nếu ai hỏi, tất cả chúng tôi đều không thể nhớ được ngày sinh nhật của mẹ.
Chúng tôi đều nghĩ về mẹ như thế!
Thế mà mẹ tôi bỗng có quà.
Về quê nhân ngày Chủ nhật, đang ngái ngủ thì anh văn thư xã gọi cổng, đưa cho một tờ giấy đóng dấu bưu điện. Đọc xuôi, đọc ngược tờ giấy in chì than cẩu thả, tôi mới hiểu ra đó là một cái giấy lĩnh quà mà người ra lĩnh chính là mẹ tôi với đầy đủ họ tên, ngày tháng năm sinh, chỉ không có số chứng minh thư mà thôi.
Mẹ tôi vừa đi ăn cỗ. Tôi cầm tờ giấy lĩnh quà thấy hơi băn khoăn, bèn bấm điện thoại, gọi cho em gái tôi đang ở Hà Nội, xem nó có gửi quà cho mẹ không? “Đâu có, em ốm bê ốm bết cả tuần nay, anh không biết à? Quà với cáp cái gì? Hí hí, ai lại gửi quà cho mẹ nhân ngày 20/ 10 nhỉ - nó đổi giọng hỏi lại tôi - Anh thử bóc ngay ra kiểm tra xem sao, hí hí...”.
Tôi cúp máy. Không phải em gái tôi, thì chắc chắn không phải hai ông anh trai, càng không phải hai bà chị dâu hay mụ vợ của tôi. Các bà, các mụ ấy mấy ngày nay đang tí tởn liên hoan cùng cơ quan, hay chuẩn bị quà cáp cho các sếp bà chứ có thời gian đâu mà quan tâm đến mẹ chồng.
Hay là bố tôi nhỉ? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Có khi “hai cụ” ở nhà với nhau, con cái có gia đình riêng hết, lại rỗi rãi bày vẽ ra chuyện quà cáp cho nhau như hồi còn thanh xuân chăng?
- Cái gì. Tao gửi quà cho mẹ mày á? Chúng mày ăn lắm rồi rửng mỡ hả - bố tôi ngái ngủ làu bàu theo thói quen. Nhưng rồi khi nhìn thấy tờ giấy lĩnh quà, bố tôi cũng phải nhỏm dậy - Ờ nhỉ, ai gửi quà 20/10 cho mẹ mày nhỉ?. Chuông điện thoại reo, em gái tôi gọi về. Nó đang hết sức phấn khích vì thông tin mẹ có quà. “Đang ốm mà khỏi cả ốm đây này. Em đã gọi điện các anh và các chị dâu, chắc chắn không có ai “đốc đời” đi gửi quà cho mẹ qua đường bưu điện cả. Lạ nhỉ!”.
Nó vừa dập máy thì chị dâu cả gọi về cười hí hí xin gặp bố: “Bồ cũ của mẹ đấy, bố cẩn thận - bồ từ hồi “bình dân học vụ” cũng nên đấy, hí hí..., bố liệu mà giữ”.
***
Mẹ đã về. Mẹ có vẻ hơi hốt hoảng khi nhìn thấy tờ giấy lĩnh quà. Rồi mẹ hấp tấp lấy xe đạp, đạp ra Bưu điện thị trấn. Bố tôi vẫn lặng lẽ ngồi xem Tivi. Rồi mẹ về. Mẹ có quà thật. Một gói quà thực sự bọc trong giấy màu, có cái nơ xinh xinh đính ở giữa, đúng như tôi tưởng tượng. Cả tôi và bố đều im lặng.
Thế quái nào mà bưu điện lại trả lại nhỉ - sau cùng mẹ lên tiếng - thôi mai mày cầm xuống cho em gái mày, vợ mày với hai chị dâu nữa. Tưởng không có đứa nào về tao định gửi quà 20/10 xuống qua đường bưu điện.
Thiếu Phương
Theo Thể Thao & Văn Hóa
Tuesday, October 20, 2009
Saturday, October 3, 2009
Writing Topic for this week
I have some friends who love studying English deeply, one of them is Thu. A nice person whom i often call "bạn hiền" or "kind friend". It's been long time since we met each other at my University.
Last week, i had chance to talk to him over yahoo messenger. He suggested that we should practise writing skill together, and of course I agreed with him.
He gave me a list of topics for a week consist of 6 topic, i will write about those which are on Monday, Wednesday and Friday, and he will write about topics on Tuesday, Thursday and Saturday. I promised that this weekend i will send him my essay, now is Friday already and i haven't written any words yet.
Let's upload the topic here. Tomorrow i will save half day to finish it. Good way to get better!
My topic for this week is: "Monday: Which do you feel is more important in your life: security or freedom and independence? Use reasons and specific examples to support your opinion."
Last week, i had chance to talk to him over yahoo messenger. He suggested that we should practise writing skill together, and of course I agreed with him.
He gave me a list of topics for a week consist of 6 topic, i will write about those which are on Monday, Wednesday and Friday, and he will write about topics on Tuesday, Thursday and Saturday. I promised that this weekend i will send him my essay, now is Friday already and i haven't written any words yet.
Let's upload the topic here. Tomorrow i will save half day to finish it. Good way to get better!
My topic for this week is: "Monday: Which do you feel is more important in your life: security or freedom and independence? Use reasons and specific examples to support your opinion."
Friday, October 2, 2009
Nhớ nhà
Hix, tự nhiên thấy nhớ nhà quá chừng. Thèm cái cảm giác được ba mẹ quan tâm chăm sóc từng li từng tý quá. Ngồi trong phòng 1 mình, đối diện với cái máy tính khô khan từ sáng sớm đến chiều tối đúng là kinh khủng...Bây giờ cảm thấy mệt quá, bưng hộp cơm mà nuốt không nỗi luôn, múc vài muỗng..."Mô phật, con biết bỏ cơm là mang tội, nhưng mà thú thiệt là con nuốt không vô, xin tha tội cho con lần này". Thế là xong bữa cơm chiều.
Dạo này mắt có triệu chứng mỏi nhiều hơn, nó kéo theo nhức đầu nữa chứ. Mỗi lần như thế mình nhớ lời của chị bác sĩ khám mắt cho mình dạo trước quá
-" Mắt em bị gì?"
- "Dạ lần trước em đi khám, bác sĩ nói em cận nửa độ à, nên khỏi đeo kính. Nhưng dạo này em nhìn hông rõ, em ko biết có tăng độ hok?"
Vậy là sau một hồi cho mình đọc chữ, đọc số, nhìn vạch, phân biệt vạch đậm nhạt tá lả tùng xèng, chỉnh kính qua lại. Chị đó phán 1 câu xanh rờn
- "Mắt em hông phải cận đâu, mà là bị loạn đó. Nhớ đừng thức khuya, chơi game nhiều quá. Nếu tập trung nhìn 1 cái gì đó thì thỉnh thoảng nhìn ra xa cho mắt được thư giãn".
Hix, hồi chị đó nói mình tưởng tượng tới cảnh đang ngồi nhìn lên bảng. Tự nhiên cái nhìn xa xăm như hông có hồn, chẹp, chắc bạn mình nó sẽ liên tưởng nhiều thứ lắm đây. Dạo này nhìn ra xa cũng hông thấy mơ màng, mà là mơ huyền mờ, cái gì cũng nhòe nhòe, bực cả mình. Chắc tuần sau phải đi khám mắt lại xem sao, hông biết ngày mai Trung Thu bệnh viện có làm việc không ta? Thôi để tuần sau đi cho chắc ăn.
Mình bắt đầu yêu trang blog này rồi á, khi không có ai cho mình nói chuyện thì cứ viết hết lên đây...Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thôi không nhìn máy nữa, nghe nhạc đã. Hôm bữa Sư phụ mới giới thiệu bài "Vulnerable", vậy là trong list bài hát yêu thích đuợc mở hàng ngày có thêm Vulnerable, được 2 bài mà ngày nào cũng nghe nhưng hông chán "Truly, Madly, Deeply" và giờ là "Vulnerable".
Dạo này mắt có triệu chứng mỏi nhiều hơn, nó kéo theo nhức đầu nữa chứ. Mỗi lần như thế mình nhớ lời của chị bác sĩ khám mắt cho mình dạo trước quá
-" Mắt em bị gì?"
- "Dạ lần trước em đi khám, bác sĩ nói em cận nửa độ à, nên khỏi đeo kính. Nhưng dạo này em nhìn hông rõ, em ko biết có tăng độ hok?"
Vậy là sau một hồi cho mình đọc chữ, đọc số, nhìn vạch, phân biệt vạch đậm nhạt tá lả tùng xèng, chỉnh kính qua lại. Chị đó phán 1 câu xanh rờn
- "Mắt em hông phải cận đâu, mà là bị loạn đó. Nhớ đừng thức khuya, chơi game nhiều quá. Nếu tập trung nhìn 1 cái gì đó thì thỉnh thoảng nhìn ra xa cho mắt được thư giãn".
Hix, hồi chị đó nói mình tưởng tượng tới cảnh đang ngồi nhìn lên bảng. Tự nhiên cái nhìn xa xăm như hông có hồn, chẹp, chắc bạn mình nó sẽ liên tưởng nhiều thứ lắm đây. Dạo này nhìn ra xa cũng hông thấy mơ màng, mà là mơ huyền mờ, cái gì cũng nhòe nhòe, bực cả mình. Chắc tuần sau phải đi khám mắt lại xem sao, hông biết ngày mai Trung Thu bệnh viện có làm việc không ta? Thôi để tuần sau đi cho chắc ăn.
Mình bắt đầu yêu trang blog này rồi á, khi không có ai cho mình nói chuyện thì cứ viết hết lên đây...Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thôi không nhìn máy nữa, nghe nhạc đã. Hôm bữa Sư phụ mới giới thiệu bài "Vulnerable", vậy là trong list bài hát yêu thích đuợc mở hàng ngày có thêm Vulnerable, được 2 bài mà ngày nào cũng nghe nhưng hông chán "Truly, Madly, Deeply" và giờ là "Vulnerable".
Subscribe to:
Comments (Atom)