Hix, tự nhiên thấy nhớ nhà quá chừng. Thèm cái cảm giác được ba mẹ quan tâm chăm sóc từng li từng tý quá. Ngồi trong phòng 1 mình, đối diện với cái máy tính khô khan từ sáng sớm đến chiều tối đúng là kinh khủng...Bây giờ cảm thấy mệt quá, bưng hộp cơm mà nuốt không nỗi luôn, múc vài muỗng..."Mô phật, con biết bỏ cơm là mang tội, nhưng mà thú thiệt là con nuốt không vô, xin tha tội cho con lần này". Thế là xong bữa cơm chiều.
Dạo này mắt có triệu chứng mỏi nhiều hơn, nó kéo theo nhức đầu nữa chứ. Mỗi lần như thế mình nhớ lời của chị bác sĩ khám mắt cho mình dạo trước quá
-" Mắt em bị gì?"
- "Dạ lần trước em đi khám, bác sĩ nói em cận nửa độ à, nên khỏi đeo kính. Nhưng dạo này em nhìn hông rõ, em ko biết có tăng độ hok?"
Vậy là sau một hồi cho mình đọc chữ, đọc số, nhìn vạch, phân biệt vạch đậm nhạt tá lả tùng xèng, chỉnh kính qua lại. Chị đó phán 1 câu xanh rờn
- "Mắt em hông phải cận đâu, mà là bị loạn đó. Nhớ đừng thức khuya, chơi game nhiều quá. Nếu tập trung nhìn 1 cái gì đó thì thỉnh thoảng nhìn ra xa cho mắt được thư giãn".
Hix, hồi chị đó nói mình tưởng tượng tới cảnh đang ngồi nhìn lên bảng. Tự nhiên cái nhìn xa xăm như hông có hồn, chẹp, chắc bạn mình nó sẽ liên tưởng nhiều thứ lắm đây. Dạo này nhìn ra xa cũng hông thấy mơ màng, mà là mơ huyền mờ, cái gì cũng nhòe nhòe, bực cả mình. Chắc tuần sau phải đi khám mắt lại xem sao, hông biết ngày mai Trung Thu bệnh viện có làm việc không ta? Thôi để tuần sau đi cho chắc ăn.
Mình bắt đầu yêu trang blog này rồi á, khi không có ai cho mình nói chuyện thì cứ viết hết lên đây...Cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thôi không nhìn máy nữa, nghe nhạc đã. Hôm bữa Sư phụ mới giới thiệu bài "Vulnerable", vậy là trong list bài hát yêu thích đuợc mở hàng ngày có thêm Vulnerable, được 2 bài mà ngày nào cũng nghe nhưng hông chán "Truly, Madly, Deeply" và giờ là "Vulnerable".
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment