Friday, November 27, 2009

27/11/2009


Trẻ con lúc nào cũng hồn nhiên và dễ gần...

Nó hông có kinh nghiệm trong việc giữ trẻ vì em trai nó chỉ kém nó có 2 tuổi. Cho đến thời điểm hiện tại, chưa có đứa cháu nào "xui xẻo" bị nó ẵm lần nào hết. Thế nhưng nó lại thích trẻ con (hay là con nít ta :-? ) lắm lắm luôn... Nếu có một dịp nào đó tình cờ nó ngồi gần nhóc nào đó kháu kháu mà dạn dạn tý là y như rằng bé đó sẽ "bị nựng" cho coi.

Con nít có cái sự hồn nhiên thật trong sáng...Vui đùa cùng bọn nhóc tự nhiên nó thấy nhẹ nhàng và thanh thản lắm luôn.

Một số kỷ niệm đẹp về mấy bé mà nó có dịp tiếp xúc:

- Lần 1: Nó ngồi xe buýt về quê, cùng ghế với chị kia, chị ẵm theo 1 nhóc chừng gần 1 tuổi thì phải ( nó đoán vậy). Mặt chú nhóc sáng trưng à, nhìn dễ thương cực. Có điều trưa mệt sao á, bản mặt anh chàng bí xị, ai chọc cũng hổng thèm cười...Nhóc nắm ngón tay trỏ của nó cứng ngắt, muốn rút tay ra cũng hông được luôn. Vậy mà khi nó nhá cái máy chụp hình lên biểu nhóc "Con cười lên cái nào?". Thằng nhỏ im re, mặt bí xị, tay vẫn nắm chặt ngón tay của nó. "Clap" nó chộp được hình của anh chàng trong vẻ mặt "mất sổ gạo". Hehe, chị ngồi kế bên nó vừa cười vừa bảo "Nắm tay cô mà cô kêu cười hông cười hả cục cưng?". Chẹp, nó chưa bao giờ được gọi là cục cưng hết, ba yêu toàn kêu nó là "con gái cưng", nghe chị kia nói mà nhớ ba quá chừng...

- Lần 2: Lại cũng là 1 lần đi xe buýt, cô nhóc chừng 4 hay 5 tuổi gì đó. Ba mẹ nhóc ngồi dãy ghế trên, vậy là nhóc ngồi cùng nó và 1 cô nữa. Nhóc ngồi khép nép lắm kìa, vì đường cũng khá xa nên giữa đường nhóc buồn ngủ, nhóc không ngồi nữa, chuyển qua đứng. Tựa đầu vào băng ghế trên nói chuyện với ba mẹ nhóc...Nói được mấy câu thì nhóc chuyển qua "ngủ đứng"...Vậy là nó thả ba lô xuống đất (khiếp, cái ba lô nặng trịch). Nó ẵm nhóc cho ngồi lên chân mình, vậy là nhóc ngủ ngon lành...Đầu tựa qua tay của cô ngồi kế nó...Nhìn nhóc ngủ mới bình yên làm sao...Hôm đó xe buýt nó đi gây tai nạn, lúc sắp đến trạm tự nhiên nó nghe 1 cái ầm...Nhìn ra cửa kính bắt đầu thấy tiền, cmnd, mảnh nhựa của hộp đèn văng tứ tung. Xe buýt tông vô xe dream, chú tài xế vội chở người bị tông đi cấp cứu, bỏ lại cái xe với mấy chục hành khách đang nhốn nháo vì trời mưa, xe dừng giữa đường...Vậy mà nhóc vẫn ngủ ngon lành...Ba mẹ nhóc gọi nhóc dậy, thế là nhóc lại líu lo như sáo suốt chặng đường còn lại trên chiếc xe mới. Nó ngồi, nhìn nhóc, nghe mọi người nhận xét về vụ tai nạn...Chỉ mong sao chú chạy xe dream hông sao, và chú tài xế chở nó lúc nãy cũng hông sao. Hôm đó là một ngày hông đẹp.

- Lần 3: Lần này chắc là sốc nhất trong tất cả đây
Buổi chiều, nó qua nhà bé Tuyến...Hai đứa phải vào trường báo cáo luận văn lúc 3h. Khi nó ngừng xe để chờ nhỏ bạn, nhìn thấy 1 cô bé mũm mĩm dễ thương (chừng hơn 2 tuổi thì phải) với đôi dép kêu "tét tét". Cô bé đang chăm chú nhìn mấy chú thợ hồ xúc cát, trên hai tay cầm hai cái hoa và 1 món đồ chơi nho nhỏ. Vậy là nó chìa tay ra, ý định là xin của cô bé 1 cái hoa. Vậy mà bé làm nó sốc tập một khi chuyển hoa từ tay này sang tay kia, sau đó chìa tay ra "bắt tay" với nó. Bà của cô bé thấy thế liền bảo "Con chào cô đi con".
Lập tức cô bé khoanh tròn 2 tay, gật đầu
- "Con chào cô".
Ôi cái giọng lắp bắp mới dễ thương làm sao. Nó cười với cô bé:
- "Con ngoan quá à, cho cô cái hoa con cầm trên tay đi".
Nó nghe hông rõ bé nói gì, chỉ biết là bé hông cho nó cái hoa. Bé chỉ giơ tay chỉ về phía có cái cây và nói gì đó. Khi nó nhận ra là cái cây đó, nó có cái hoa mà bé đang cầm thì cũng là lúc bà của bé thuyết minh cho nó
- "Nó chỉ hoa nó hái chỗ đó đó"
Hix, sốc tập 2. Òa òa, chịu hông nỗi mà...Khi nó rời mắt khỏi cái cây thì cũng là lúc bà của bé bảo bé vô nhà, trời nắng lắm. Vậy là âm thanh "tét tét" lại vang lên theo từng bước chân của cô bé. Nó nhìn theo khi bé quay lại, khoanh tay chào nó
-"Con chào cô con về". Tất nhiên câu này cũng do bà của bé dạy bé nói.

Nó cứ dõi theo bước chân lẫm đẫm của cô bé, nghe từng tiếng "tét tét" thật vui tai cho đến khi bé Tuyến đứng kế bên hỏi nó
-"Ủa T cười gì vậy?"
Nó kể cho Tuyến nghe vì sao nó cười và nó sốc thế nào khi nó chìa tay và bé cũng chìa tay để "bắt tay" nó thay vì cho nó cái hoa. Hai đứa cứ mải miết theo câu chuyện cho đến lúc tới trường, gặp Thầy. Hôm nay, báo cáo xong. Nó cảm thấy một cái gì đó rất bất an...Kịp hay không kịp với tiến triển công việc hiện tại...Đúng là đau đầu thiệt. Đôi khi thèm được quay lại thời gian trước kia, lúc nó cũng là 1 đứa bé ngây ngô...Theo lời mẹ kể thì lúc nhỏ nó cũng quậy một trăm tám mươi độ luôn.
Buổi tối nhận được 1 cái mail dài ngoằng của một người...Vậy là hôm nay nó thức đến sáng nữa rồi...

P.S: Hình chú nhóc gặp trên xe buýt, dễ thương nên hông nỡ xóa...hì hì

Friday, November 20, 2009

Mừng ngày Nhà giáo Việt Nam

Kính gửi các Thầy Cô,

Hôm nay là một ngày đặc biệt của năm, ngày mà những đứa đã từng là học sinh, từng ngồi ghế nhà trường như con phải ghi nhớ - Ngày Nhà giáo Việt Nam. Bởi vì ngày hôm nay nhắc nhở cho con về công lao và tình thương mà Thầy Cô đã dành cho chúng con. Những bài học, những kinh nghiệm được Thầy Cô truyền đạt rất tận tình đã giúp chúng con vững hành trang trên con đường phía trước.

Con kính chúc các Thầy, Cô luôn vui vẻ, mạnh khỏe và thành công trong sự nghiệp trồng người ạ!

P/S.
@Ba, Mẹ: Lúc sáng sớm đi vội quá, con quên nói lời chúc mừng Ba Mẹ. Con kính chúc Ba Mẹ nhiều niềm vui và sức khỏe ( và nhiều hoa nữa :P).


Bài hát: Thầy Cô cho em mùa xuân

Saturday, November 14, 2009

TG

Nhắc đến TG , nó lại nhớ đến cái dáng người cao lêu nghêu, nụ cười thân thiện và rất thật, tính tình TG khá hài hước và hòa đồng. Thằng bạn thân của nó á, cao hơn nó nhiều lắm(chắc tại chiều cao của nó cũng thuộc hàng khiêm tốn :P). Hì, nhưng mà hổng sao, cao thì cao chứ nó muốn ăn hiếp hay bắt nạt gì là nó cũng hông có sợ B-).

Nó cũng không hiểu từ lúc nào nó bắt đầu xem TG như một đứa bạn thân thiết nữa. Chắc là từ cuối năm 12, khi nó và TG có cùng một nhiệm vụ, cùng học chung, cùng hiểu cảm giác của những con người thất bại mà xung quanh chỉ có lời xì xầm, nhận xét chứ ít khi nào tìm ra lời động viên hay an ủi. Với nó, TG đã giúp nó rất nhiều để lấy lại cân bằng trước khi tham gia kỳ thi đại học. Vậy là thay cho hô từ "bạn - tui" mà nó hay dùng với các bạn thời phổ thông, nó và TG gọi nhau là "mày - tao". TG học giỏi toán, còn nó thì khá vững môn Vật Lý ( ba nó là giáo viên Lý mà lị), môn Hóa thì hai đứa lẹt đẹt như nhau, mà TG giỏi hơn nó vì hắn biết cách viết phương trình phản ứng, còn nó thì ngó đến mớ công thức hóa học, thuộc tên, thuộc tính chất hóa học, tính chất vật lý là cực hình. Đúng là học mà có bạn thật thích, liệt kê danh sách các bài tập cần giải, xong rồi hôm sau vào so kết quả, đứa nào bí thì đứa kia giảng, còn mà 2 đứa bí hết thì...đem bài đó hỏi Thầy Cô.

Thi đại học, khá trùng hợp khi cả 2 đứa đều chọn cùng một trường và cùng một ngành. Vậy là quãng thời gian xa nhà đầu tiên với rất nhiều điều bỡ ngỡ, nhiều bạn bè mới, nhiều thứ phải làm quen. Bên cạnh nó luôn có một đứa bạn để chia sẻ, tính TG khá cởi mở, hắn nhìn cuộc sống với cái nhìn rất lạc quan và tự tin, đôi khi đang nói với hắn về 1 vấn đề nào đó khá nghiêm túc thì hắn chọt vào vài câu trớt quớt làm nó tức muốn bốc khói,nhưng có lẽ cũng vì lý do đó mà nó bớt căng thẳng với vấn đề của nó chăng?

Thường thì TG sẽ là đứa lắng nghe và chịu trận mỗi khi nó có vấn đề gì đó không vui. Một vài lần khác người lắng nghe là nó, nhưng rất ít (thường thì về một xyz abc gì đó, mà cái vụ này thì nghe thôi, biết vậy thôi, "bình lựng" dzô một cái là...:-<).

Mọi người hay nói không bao giờ tồn tại tình bạn giữa nam và nữ. Nhưng nó và TG hiện tại vẫn là bạn đấy thôi, thân, rất thân....Chẳng có gì xa hơn đó. Và nó cảm thấy hài lòng với hiện tại.

@TG: biệt danh TG tuy là nó hông hay lắm, nhưng tao thích vậy, hehe. Luôn vui vẻ và thành công nhen bạn hiền! :)

Friday, November 13, 2009

Thơ :">

Ngày đi vương vấn ngậm ngùi
Nay về bỗng thấy dạt dào niềm vui
Trảng Bàng đẹp cảnh đẹp người
Tre xanh khí phách lúa ngời sức xuân
Đất này Lộc Vĩnh, Lộc Tân
Xuồng đưa anh giải phóng quân diệt đồn
Cùng anh canh giữ quê nghèo
Ấy cô du kích bên thôn An Thành


Vàm Cỏ Đông ấy sông êm
Qua bao năm vẫn ngày đêm tự tình
Vui mùa xuân mới quê anh
Qua cơn giông bão, trong lành mặt gương
Quê nghèo xưa đất trắng đồng
Nay mùa thủy lợi nước tràn đồng xanh

Yêu nhiều An Phú quê anh
Xưa vùng chống Mỹ nay vùng thâm canh
Bời Lời vốn đất chiến khu
Nay vùng văn hóa yên vui sớm chiều
An Hòa dừa lại xanh màu
Lúa thơm hương tỏa trên đồng mênh mông

Quê hương muôn vẻ tuyệt vời
Vững tay ta lại xây đời ấm no.///

Sunday, November 1, 2009

Start of something new

A boring day has passed by. Really, it's so boring when i have to look at the watch and wait for something is coming. I have a test tomorrow, and i want it to come soon so that i can got home as soon as possible. One more thing for today, i have no idea to finish my left work on thesis. It seems so terrible when i can't even type any line of code. Ok,let's start of somthing new by trying to read some more documents i have just downloaded this evening.

My only happiness for today is that i can understand more about the lyric of one song. It was sent to me by my Master with these words "practice your listening skill, disciple :"> " last night. Once i saw these words, i felt a bit worried .Simply, my Master always says in this way if he knows that i will get difficulty to work on something. And did you know what happened after i listened to the song? It was about 1 AM or maybe 1:15AM, i was searching for some documents while i listened to that song. It made me stop searching, concerntrate to listen. I almost couldn't hear any word the singer read except two "hey, listen". After listening to it twice, i told to my Master and the other in KDC group that the song made me crazy and disappointed about my English, i felt sleepy and i had a headache, so i said goodbye and went to bed. I think it was my best way to told my Master that the song was so difficult to figure out whole lyric,hehe.

But today, using a headphone and just listening to it many times. I can understand more about the lyrics, hehe. Of course there are still words i don't know the meaning. No problem, i will tell my Master about this when i have chance, maybe after i find out the way to solve my problem now.

Here is the song: We love to love