Friday, November 27, 2009

27/11/2009


Trẻ con lúc nào cũng hồn nhiên và dễ gần...

Nó hông có kinh nghiệm trong việc giữ trẻ vì em trai nó chỉ kém nó có 2 tuổi. Cho đến thời điểm hiện tại, chưa có đứa cháu nào "xui xẻo" bị nó ẵm lần nào hết. Thế nhưng nó lại thích trẻ con (hay là con nít ta :-? ) lắm lắm luôn... Nếu có một dịp nào đó tình cờ nó ngồi gần nhóc nào đó kháu kháu mà dạn dạn tý là y như rằng bé đó sẽ "bị nựng" cho coi.

Con nít có cái sự hồn nhiên thật trong sáng...Vui đùa cùng bọn nhóc tự nhiên nó thấy nhẹ nhàng và thanh thản lắm luôn.

Một số kỷ niệm đẹp về mấy bé mà nó có dịp tiếp xúc:

- Lần 1: Nó ngồi xe buýt về quê, cùng ghế với chị kia, chị ẵm theo 1 nhóc chừng gần 1 tuổi thì phải ( nó đoán vậy). Mặt chú nhóc sáng trưng à, nhìn dễ thương cực. Có điều trưa mệt sao á, bản mặt anh chàng bí xị, ai chọc cũng hổng thèm cười...Nhóc nắm ngón tay trỏ của nó cứng ngắt, muốn rút tay ra cũng hông được luôn. Vậy mà khi nó nhá cái máy chụp hình lên biểu nhóc "Con cười lên cái nào?". Thằng nhỏ im re, mặt bí xị, tay vẫn nắm chặt ngón tay của nó. "Clap" nó chộp được hình của anh chàng trong vẻ mặt "mất sổ gạo". Hehe, chị ngồi kế bên nó vừa cười vừa bảo "Nắm tay cô mà cô kêu cười hông cười hả cục cưng?". Chẹp, nó chưa bao giờ được gọi là cục cưng hết, ba yêu toàn kêu nó là "con gái cưng", nghe chị kia nói mà nhớ ba quá chừng...

- Lần 2: Lại cũng là 1 lần đi xe buýt, cô nhóc chừng 4 hay 5 tuổi gì đó. Ba mẹ nhóc ngồi dãy ghế trên, vậy là nhóc ngồi cùng nó và 1 cô nữa. Nhóc ngồi khép nép lắm kìa, vì đường cũng khá xa nên giữa đường nhóc buồn ngủ, nhóc không ngồi nữa, chuyển qua đứng. Tựa đầu vào băng ghế trên nói chuyện với ba mẹ nhóc...Nói được mấy câu thì nhóc chuyển qua "ngủ đứng"...Vậy là nó thả ba lô xuống đất (khiếp, cái ba lô nặng trịch). Nó ẵm nhóc cho ngồi lên chân mình, vậy là nhóc ngủ ngon lành...Đầu tựa qua tay của cô ngồi kế nó...Nhìn nhóc ngủ mới bình yên làm sao...Hôm đó xe buýt nó đi gây tai nạn, lúc sắp đến trạm tự nhiên nó nghe 1 cái ầm...Nhìn ra cửa kính bắt đầu thấy tiền, cmnd, mảnh nhựa của hộp đèn văng tứ tung. Xe buýt tông vô xe dream, chú tài xế vội chở người bị tông đi cấp cứu, bỏ lại cái xe với mấy chục hành khách đang nhốn nháo vì trời mưa, xe dừng giữa đường...Vậy mà nhóc vẫn ngủ ngon lành...Ba mẹ nhóc gọi nhóc dậy, thế là nhóc lại líu lo như sáo suốt chặng đường còn lại trên chiếc xe mới. Nó ngồi, nhìn nhóc, nghe mọi người nhận xét về vụ tai nạn...Chỉ mong sao chú chạy xe dream hông sao, và chú tài xế chở nó lúc nãy cũng hông sao. Hôm đó là một ngày hông đẹp.

- Lần 3: Lần này chắc là sốc nhất trong tất cả đây
Buổi chiều, nó qua nhà bé Tuyến...Hai đứa phải vào trường báo cáo luận văn lúc 3h. Khi nó ngừng xe để chờ nhỏ bạn, nhìn thấy 1 cô bé mũm mĩm dễ thương (chừng hơn 2 tuổi thì phải) với đôi dép kêu "tét tét". Cô bé đang chăm chú nhìn mấy chú thợ hồ xúc cát, trên hai tay cầm hai cái hoa và 1 món đồ chơi nho nhỏ. Vậy là nó chìa tay ra, ý định là xin của cô bé 1 cái hoa. Vậy mà bé làm nó sốc tập một khi chuyển hoa từ tay này sang tay kia, sau đó chìa tay ra "bắt tay" với nó. Bà của cô bé thấy thế liền bảo "Con chào cô đi con".
Lập tức cô bé khoanh tròn 2 tay, gật đầu
- "Con chào cô".
Ôi cái giọng lắp bắp mới dễ thương làm sao. Nó cười với cô bé:
- "Con ngoan quá à, cho cô cái hoa con cầm trên tay đi".
Nó nghe hông rõ bé nói gì, chỉ biết là bé hông cho nó cái hoa. Bé chỉ giơ tay chỉ về phía có cái cây và nói gì đó. Khi nó nhận ra là cái cây đó, nó có cái hoa mà bé đang cầm thì cũng là lúc bà của bé thuyết minh cho nó
- "Nó chỉ hoa nó hái chỗ đó đó"
Hix, sốc tập 2. Òa òa, chịu hông nỗi mà...Khi nó rời mắt khỏi cái cây thì cũng là lúc bà của bé bảo bé vô nhà, trời nắng lắm. Vậy là âm thanh "tét tét" lại vang lên theo từng bước chân của cô bé. Nó nhìn theo khi bé quay lại, khoanh tay chào nó
-"Con chào cô con về". Tất nhiên câu này cũng do bà của bé dạy bé nói.

Nó cứ dõi theo bước chân lẫm đẫm của cô bé, nghe từng tiếng "tét tét" thật vui tai cho đến khi bé Tuyến đứng kế bên hỏi nó
-"Ủa T cười gì vậy?"
Nó kể cho Tuyến nghe vì sao nó cười và nó sốc thế nào khi nó chìa tay và bé cũng chìa tay để "bắt tay" nó thay vì cho nó cái hoa. Hai đứa cứ mải miết theo câu chuyện cho đến lúc tới trường, gặp Thầy. Hôm nay, báo cáo xong. Nó cảm thấy một cái gì đó rất bất an...Kịp hay không kịp với tiến triển công việc hiện tại...Đúng là đau đầu thiệt. Đôi khi thèm được quay lại thời gian trước kia, lúc nó cũng là 1 đứa bé ngây ngô...Theo lời mẹ kể thì lúc nhỏ nó cũng quậy một trăm tám mươi độ luôn.
Buổi tối nhận được 1 cái mail dài ngoằng của một người...Vậy là hôm nay nó thức đến sáng nữa rồi...

P.S: Hình chú nhóc gặp trên xe buýt, dễ thương nên hông nỡ xóa...hì hì

No comments:

Post a Comment