Monday, July 27, 2009

Congratulation!




Congratulation, friends!
In the end, you've finished your task, finished the time of being a student. And now, i think you have to face to another problem, that is looking for a good job suitable for you with an acceptable salary. Try your best, friend. I hope you can find out a good job as soon as possible. By the way, can you invite me a cup of coffee when you earn money by yourself ? (Just kidding, guys).

Maybe in the future, you will continue to study in another field...But whatever you choose, i wish you a best result.
Be always happy, confident, lucky and successful, my dearest friends!

Finally, repeat again, congratulation to both of you, and good nightmares to you,too :D:P! Sleep well, have a nice dream! :) (*)(*)(*).

Sunday, July 26, 2009

Nóng

Chẳng hiểu vì sao mà mình lại nóng như thế hông biết. Ôi nóng đến nỗi hoa mắt luôn rồi, uống hết 1 ấm trà atiso mà hông bớt. Mua luôn 1 trái dừa ướp lạnh cũng hông ăn thua...

Bữa giờ về quê mà ta, không tiếp xúc với ai mới ở nước ngoài về hết. Hồi chiều lên xe buýt ho cạch cạch mấy tiếng, giờ lại nóng trong người....:((:((:((:((, huhu hixhix, có khi nào bị H1N1 không nữa...:-s

Wednesday, July 22, 2009

Hoa



:X:X:X:X:X:X

Thursday, July 16, 2009

:)

[Image]
Cài mấy chương trình mà mãi chẳng xong, ngồi lôi mớ hình sticker năm ngoái ra xem. Tự nhiên thấy nhớ nhớ nhóc quá chừng, nhóc không phải là em ruột của tôi, mà cũng chẳng họ hàng thân thích. Nhưng...

Nhắn tin điện thoại xong rồi, tối nay đi học về ghé qua thăm nhóc mới được, hihi.

Tuesday, July 14, 2009

Họp mặt

Hè năm tư, dạo này cũng tương đối là không bận bịu gì nhiều...Thế là tự nhiên nó thấy nhớ nhớ mấy đứa bạn cấp 3 quá chừng. Hôm qua là chủ nhật, vậy là được về quê chơi...Nó nhắn tin rủ vài đứa thân thân đi chơi, bạn bè lâu ngày gặp lại nhìn ai cũng chững chạc hết trơn...Nói tiếng là chững chạc chứ cái vụ giờ dây thun thì hổng có thay đổi gì ráo trọi. Nó nhắn tin hẹn gặp lúc 2h chiều, 1 đứa đi từ Đồng Nai về, 2 đứa chạy từ Sài Gòn về, còn lại 1 đám sẵn có ở Trảng Bàng. Thế mà để tụ tập đủ mặt là 3h45 đúng, hixhix, cái này mà dùng dây thun chắc nó đứt mấy chục sợi òi, dùng "giờ dây ràng" hợp hơn. Chờ mà mòn mỏi chứ không chơi, có khi thằng TG nó còn đùa "Êh mày, tụi kia trễ chút nữa tao với mày đi uống nước luôn, công nhận rảnh ghê, hẹn, chờ, xong đi dzìa". TG là thằng bạn thân của nó, bữa giờ không hay đùa, hôm qua mới thấy dạo này trình độ nói nhảm của hắn đã tăng cấp rồi. Cái mặt của nó lúc đó nhăn y chang cái bánh xèo bị ế, bởi vì chưa bao giờ nó thấy chờ đợi là kinh khủng như vậy, nhưng hông trách được, bạn nó chạy xe từ thành phố về lận...

10 đứa, con số quá xá đẹp...Cả bọn đi uống nước, sau đó rủ nhau đi ăn lẩu. Wow wow, sao tụi bạn của nó cũng đi học xa nhà như nó, mà mấy cái quán cóc thuộc hàng "hóc bà tó" ở đâu cũng biết vậy trời? Nhâm nhi xong cái lẩu chua chua cay cay, hít hà, cũng lặn hụp hết bọn tôm, mực và mấy lát bò viên xong. Màn kế tiếp, TG rủ đi hát karaoke, và cả nhóm đồng ý liền. Vì trong lớp có 1 đứa đang học làm ca sĩ (hình như vậy), tụi nó muốn thưởng thức giọng ca theo thời gian và năm tháng coi có gì thay đổi hông, mà hổng dám ép bạn này hát ( sợ gây náo loạn chốn ăn uống của người ta)...Oài, nó thì nó ghét cái dzụ hát hò này lắm, tại nó hát cực kỳ "hay", hay đến nỗi cầm cái mi cờ rô lên là "hát" chuyển tông thành "hét" luôn. Nhưng vì bỏ phiếu không lại mọi người, đành đi theo vậy...Ai cha, nó cũng ké một bài song ca với TG, mà tựa bài hát là gì quên mất tiêu rồi. Bạn V đúng là hát hay cực, giọng cao khiếp...Cả bọn còn định đi ăn kem nữa kìa, mà 6g30 tối rồi, ba của TG kêu nó về, còn 2 bạn nữa phải xuống thành phố để hôm sau đi học...Tụi nó chia tay, không ngớt lời hẹn lần sau sẽ gặp, nhưng nó biết, cái chữ lần sau chắc còn xa dữ lắm. Dù sao thì phải công nhận là hôm qua đi chơi dzui ơi là dzui .

P/S: tiếc quá, không chộp được tấm hình nào hết...:(

Saturday, July 11, 2009

Bao Thanh Thiên

Hôm nay là thứ bảy rồi. Thêm một cái cuối tuần nữa...Mình nghỉ hè mà như hông nghỉ vậy, bực bội quá đi. Lên trang 60s.com.vn xem lại mấy tập phim của Bao Thanh Thiên, mình phải công nhận rằng đối với tất cả các phim truyền hình của Trung Quốc xây dựng về hình tượng vị quan thanh liêm, hoặc tham quan thì mình thích nhất là Bao Thanh Thiên, tham quan Hòa Thân và Tể tướng Lưu Gù (Lưu Dung). Có lẽ chỉ có Hòa Thân là nhân vật có thật trong lịch sử thôi. Nhưng cái thần và tính chính trực của Bao Thanh Thiên thì không thể nào mình quên được...Bộ ba diễn viên Kim Siêu Quần - Hà Gia Kinh - Phạm Hồng Nhiên trong seri Bao Thanh Thiên là diễn đạt nhất, mình thích tính thẳng thắn của vị quan này lắm. Nhưng mình không đồng tình với những vụ án của ông ấy, tất cả các nhân vật đều bị chém đầu nếu giết người, cho dù người đó là hiền hay ác. Ai đã giết người thì kết quả là chết, không có một lối thoát nào hết...Như thế thì cái tình trong chữ "tình và lý" biến mất rồi còn đâu...Mình xem phim này từ hồi còn nhỏ xíu. Hồi xưa ớn cái long - hổ - cẩu đầu đao kinh dị luôn, hễ ông Bao Thanh Thiên mà hô "khai đao" một cái là mình bịt mắt kín mít không thấy gì luôn.

Nay lớn òi, coi phim này không thấy sợ nữa...Chỉ thấy buồn cho những nhân vật vì nghĩa hoặc bị dồn vào đường cùng mới phải giết nguời. Đến cuối cùng thì cũng bị chém đầu...Nếu mà phim này xây dựng kết thúc có hậu hơn thì hay biết mấy, vì dù sao mình nghĩ Bao Thanh Thiên cũng đâu có thật đâu, tại sao không làm cho bộ phim kết thúc một cách thoải mái nhỉ? Cứ để người xem phải day dứt và buồn cho cái kết của nhân vật, rắc rối thiệt!

Friday, July 10, 2009

Testing

Going out for the whole day, and then coming back at 5pm...I have the final test at 6pm...
Actually, this is not very important. But to me, it's really meaningful, and the reason is that we call this the test. I'm different to my friends because i have taken two courses on this topic "Speak up", and i want to know how much i've improved my skill, or nothing is better. That's why i feel very nervous when i come to school today.

My teacher gives me my topic to prepare. It's not very difficult because i just have to tell her "Who in the family i take after". I think i take after both of my parents, and my brother too. Although i have prepared quite well, but when i sat in front of my teacher, i was very nervous, worried and scared...At the beginning, i couldn't control my voice (this sounds bad), and my teacher realized the problem, she tried to be more friendly. And then, my speech became smoother and smoother, i think i had a not bad speech.
I have one problem when i told my teacher that i am a friendly and funny person, i like to smile and make my friends smile too. So she asked me to tell her a funny story...Wow,at that time i was taking the test, and that was an excepting question to me, it took me 30 seconds to remember "a funny story". Ah ha, in the end, i remembered one story about the animals, but i couldn't name exactly all characters in the original story, so i began to rename them all...I was so surprised because it made my teacher laugh.Wow, i felt very happy, then i came back to my seat and continued to talk about "the choice between a lot of money and the love"...Gruh, my three classmates (all of them are male persons) said that they would choose the money...And i had the opposite choice...Up to now, i haven't known how to explain for this situation yet. I think the topic of our discussion today is more difficult than my main question. And i realized that i'm really talkative, hehe.

Thursday, July 9, 2009

Tìm hiểu về bệnh thống phong

Thống phong là một bệnh đã được con người biết đến từ rất lâu. Trong các xác ướp Ai Cập cách 5000 năm trước Công nguyên đã có sự hiện diện của sỏi urát, một bằng chứng của bệnh thống phong. Thòi xưa, các thầy thuốc như Hippocrates, Seneca, Galen đã mô tả về căn bệnh này. Nó còn được gọi là căn bệnh của ông hoàng bởi vì giới quý tộc hay mắc bệnh này. Nguyên nhân là tầng lớp này có chế độ ăn nhiều rượu thịt trong đó có rất nhiều purin là nguyên liệu tạo ra acid uric.

Thống kê ở Mỹ cho thấy có 11,5 triệu người mắc bệnh. Trong đó có 5% bị đau khớp. Nam giới có tỷ lệ cao gấp 7 lần so với phụ nữ. Độ tuổi mắc bệnh khoảng từ 30 – 40.

Những yếu tố thuận lợi gây bệnh là béo phì, nghiện rượu, bệnh thận, cao huyết áp, chế độ ăn nhiều thịt kéo dài, dùng thuốc lợi tiểu Thiazin lâu ngày… Gần đây người ta còn ghi nhận bệnh này có tính cách gia đình. Ngoài ra, có một số bệnh thường đi kèm với bệnh thống phong như đa u tủy, thiếu máu huyết tán, loạn sản tủy…

Bệnh được chia làm 4 giai đoạn:

- Tăng acid uric trong máu nhưng không có biểu hiện lâm sàng. Vì thế thường bị bỏ quên hoặc chỉ tình cờ phát hiện qua xét nghiệm máu trong khám sức khỏe tổng quát.

- Cơn đau thống phong cấp tính: đây là một cơn đau khớp dữ dội, khớp đau, sưng, đỏ. Nếu không điều trị gì thì nó cũng sẽ giảm bớt ở ngày hôm sau và biến mất sau đó. Do đó, người bệnh thường quên lãng cho đến khi tái phát cơn đau lần thứ hai.

- Bệnh tái hồi chuyển sang dạng mãn tính.

- Hình thành các khối u thống phong: người ta xem đây là giai đoạn cuối. Khi đó người bệnh còn có các biểu hiện của các biến chứng như sỏi thận, suy thận, hư khớp, biến dạng xương, đau nhức các gân cơ cùng với các vết loét khó chữa quanh các khối u thống phong. Cá biệt có thể liệt hạ chi do ảnh hưởng lên tủy sống ngoài màng cứng hay đứt các gân cơ bị đọng muối urat, chèn ép thần kinh gây hội chứng ống cổ tay…

Chấn thương là một trong những yếu tố gây phát bệnh. Người ta thấy rằng khi khớp bị sang chấn sẽ phóng thích các tinh thể muối urát đã có sẵn quanh khớp vào trong khớp kích thích hiện tượng viêm mạnh mẽ hơn. Hậu quả người bệnh sẽ đau nhức dữ dội vì cơn đau thống phong cộng với chấn thương vừa xảy ra. Tuy vậy mọi người đều nghĩ cơn đau đó là co bong gân mà bỏ quên căn bệnh thống phong.

Một số tài liệu cho thấy sau cơn đau đầu tiên, có 62% sẽ tái phát trong vòng 1 năm, 7% hoàn toàn không đau trở lại, số còn lại sẽ tái phát từ 2 – 10 năm. Có khoảng 10% tiến triển đến giai đoạn u thống phong.

Tiêu chuẩn chẩn đoán bệnh thống phong (theo Wallaace và được bổ sung bởi Star).

1. Đã có ít nhất một cơn đau thống phong cấp tính.

2. Tình trạng viêm khớp phát triển dữ dội trong một ngày.

3. Đau ở một khớp.

4. Vùng da quanh khớp bị đỏ.

5. Sưng hay đau khớp bàn đốt ngón chân cái một bên.

6. Có những khối u thống phong.

7. Tăng acid uric trong máu.

8. Thay đổi khớp trên phim X quang cùng với sưng khớp không có đối xứng.

9. Thay đổi khớp trên phim X quang cùng với hình ảnh các nang dưới vỏ xương mà không ó sự xâm lấn phá hủy.

10. Đau khớp cổ chân một bên.

11. Đau khớp bẩn đốt ngón chân cái.

12. Cấy dịch khớp không có vi trùng trong suốt cơn đau cấp tính.

Chỉ cần 6/12 tiêu chuẩn trên là có thể chẩn đoán bệnh thống phong.

Điều trị bệnh thống phong cho đến nay vẫn chưa có sự thay đổi.

- Cơn đau cấp tính: sử dụng thuốc kết hợp với các biện pháp nghỉ ngơi cho khớp đau. Các loại thuốc lá Colchicine (Colchimax), kháng viêm không Steroldnhu Indomethacin (Indocin), Corticotrophin (ACTH), Corticosteroid (chích khớp hoặc uống).

- Dạng mãn tính:

+ Ngăn ngừa cơn đau bằng cách duy trì nồng độ acid uric trong máu thấp hơn 6mg/ .Những khối u sẽ giảm đi nếu duy trì nồng độ dưới 5mg/ .

+ Chế độ ăn nghèo purin. Sử dụng thuốc men cẩn thận vì một số thuốc có thể gây hại cho người bệnh thống phong. Việc giảm cân đột ngột có thể gây ra cơn đau.

+ Người bệnh cần phải ý thức căn bệnh này sẽ được điều trị suốt đời để duy trì nồng độ acid uric trong giới hạn bình thường nhằm ngăn ngừa các cơn đau và các biến chứng trên khớp, xương, thận.

+ Các loại thuốc như Allopurinol (Zyloric), Probeneci.

- U thống phong:

+ Thuốc có thể giảm và ngăn ngừa các khối u thống phong.

+ Các khối u có thể bị vỡ ra da xì ra một chất bột như phấn trắng. Nó dễ bị nhiễm trùng thứ phát. Những vết loét này rất khó điều trị và lâu lành.

+ Những lý do cần phải phẫu thuật khối u:

Khối u gây khó mang giày dép.

Khối u nằm trên vùng chịu lực của bàn chân.

Đe dọa hoại tử da và vỡ khối u.

Biến dạng các ngón chân.

Hư khớp gây đau.

Chèn ép thần kinh, mạch máu, gân cơ.

Đe dọa đứt gân

(Sưu tầm từ đây: http://www.medinet.hochiminhcity.gov.vn/ttyh/bshkhkt/ktmvebanhthongphong.htm)

Sunday, July 5, 2009

...

Rhythm of the rain...
Up được nó lên YouTube òi, hihi.
(Lần đầu làm cái này, hông được kỳ công lắm, nhưng hổng sao...Mình thấy hài lòng là được rồi).

Friday, July 3, 2009

Mỗi ngày đi học là một niềm vui

Có thể nhiều người không cho là như thế, nhưng với tôi và nhỏ bạn gần nhà thì trong thời gian này được cắp sách đến trường thật là hạnh phúc...Hôm nay lớp tôi rất là vui, à mà không phải lớp mà là nhóm tôi mới đúng. Bởi vì đây là những buổi học cuối của khóa học, nên lớp học rơi rụng gần hết. Nếu như lúc đầu lớp anh văn có 20 học viên, thì nay mỗi buổi chỉ còn chừng hơn chục người là đông. Cô cho chơi một cái game nho nhỏ, thực tình thì lúc đầu tôi không hào hứng với trò này lắm, vì hồi tôi học lớp trước đó, Cô đã cho chơi rồi, hôm ấy Cô dạy thế dùm Thầy tôi một buổi. Nhưng rồi tôi bắt nhịp rất nhanh, bởi vì tuy là trò chơi cũ nhưng các tình huống và các ô chữ khác, thành ra từ vựng mình tìm cũng phải khác. Nhóm của tôi có 5 người, và nhóm còn lại thì 6. Hôm nay anh Viễn có đi học, và một bạn gì nữa quên mất tên òi. Bạn đó được giao nhiệm vụ cao cả là tung xúc xắc cho cả nhóm. Thế mà mỗi bận đến phiên nhóm tôi tung xúc xắc, bạn ấy đều quay lại đòi đổi lượt, ồ tất nhiên là dù có ý kiến gì thì nam nhi vẫn phải hy sinh chứ trời, hè hè. Cuộc rượt đuổi đến hồi gay cấn nhất khi cả hai nhóm phải tung chính xác số 1 mới có thể trả lời câu hỏi và giành chiến thắng (nếu đáp đúng). Vậy là lần lượt 2, 3, 5, 4, 6 đều được tung. Chỉ duy có con số 1 là nó không ra thôi. Tôi đề nghị Cô cho 2 nhóm tung lần cuối, và nhóm nào có số nhỏ hơn sẽ được trả lời câu hỏi tương ứng vị trí số 1. Đơn giản là tôi muốn kết thúc trò chơi để còn học phần khác. Nhóm kia tung được số 2, mấy thành viên của nhóm tôi đang bí xị thì anh Viễn phán một câu xanh rờn "Không sao đâu, số 1, Food bắt đầu bằng E kiếm hổng ra đâu". Mà thiệt, cả hai nhóm đều không có câu trả lời. Vậy là bất phân thắng bại.

Phần kế, học Video. Cô bắt cả nhóm nghĩ ra một sản phẩm gì đó để quảng cáo. Thế là hai ông con trai tha hồ mà suy nghĩ nhá. Ồ nhưng nhóm tôi làm việc rất hiệu quả nha, sản phẩm cực kỳ độc đáo, chỉ có điều tôi hổng biết nếu sau này đưa nó vào sản xuất thì có công nghệ nào làm được hay không, hehe. Một vấn đề nan giải ở đây không phải là nghĩ ra sản phẩm mà là đề cử người gới thiệu sản phẩm, bọn tôi chọn anh Viễn (oài, nhắc tên cái anh này hơi nhiều ta, vì bạn kia hok biết tên :-w) vì ảnh đã từng thuyết trình một lần cho nhóm rồi. Tự nhiên ông không chịu, viện đủ lý do, vậy là bọn tôi đành xuất chiêu cuối cùng, chơi trò "lẻ ra" để chọn người thuyết trình, ô là la, cái câu "chạy trời hông khỏi nắng" quả không sai mà, viện lý do cỡ nào thì ông anh cũng phải lên thôi. Ờ suýt chút tôi quên mất cái màn oẳn tù tỳ gay cấn của tôi và ảnh nữa chứ. Hai nhóm thuyết trình, đều là sản phẩm lạ không à, hết sức sáng tạo (lâu lâu nổ một bữa chắc không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đâu :P). Hôm nay đi học thật là vui, nói chung hôm nào đi học cũng thật là vui, được trò chuyện với bạn bè, được học thêm những điều mới mẻ mà mình quan tâm, những lúc như thế mấy cái chuyện xí xa xí xào trước đó cứ vây lấy tôi bay đâu mất tiêu. Tôi quên đi hỏi thăm ngày kiểm tra anh văn của khóa học mới rồi, ngày mai hai thằng bạn sẽ điện thoại cằng nhằng cho mà coi, hixhix.

Just for today

Beginning today I will no longer worry about yesterday.
It is in the past and the past will never change.
Only I can change by choosing to do so.

Beginning today I will no longer worry about tomorrow.
Tomorrow will always be there, waiting for me to make the most of it.
But I cannot make the most of tomorrow without first making the most of today.

Beginning today I will look in the mirror and I will see a person worthy of my respect and admiration.


Beginning today I will cherish each moment of my life.
I value this gift bestowed upon me in this world and I will unselfishly share this gift with others.
I will use this gift to enhance the lives of others.

Beginning today I will take a moment to step off the beaten path and to revel in the mysteries I encounter. I will face challenges with courage and determination. I will overcome what barriers there may be which hinder my quest for growth and self-improvement.

Beginning today I will take life one day at a time, one step at a time. Discouragement will not be allowed to taint my positive self-image, my desire to succeed or my capacity to love.

Beginning today I walk with renewed faith in human kindness.
Regardless of what has gone before,I believe there is hope for a brighter and better future.

Beginning today I will open my mind and my heart.
I will welcome new experiences -I will meet new people.
I will not expect perfection from myself nor anyone else; perfection does not exist in an imperfect world.
But, I will applaud the attempt to overcome human foibles.


Beginning today I am responsible for my own happiness and I will do things that make me happy . . .
· Admire the beautiful wonders of nature,
· Listen to my favorite music,
· Pet a kitten or a puppy,
· soak in a bubble bath.
Pleasure can be found in the most simple of gestures.

Beginning today I will learn something new;
I will try something different;
I will savor all the various flavors life has to offer.
I will change what I can and the rest I will let go.
I will strive to become the best me I can possibly be.

Beginning today I will treat others the way I wish to be treated. I will practice the golden rule -- do unto others as you would have them do unto you -- with everyone I encounter.
(Sưu tầm).
P/S: Có thể đọc thì cảm thấy rất hay, nhưng mà...vẫn cảm thấy một chút gì đó không có thật :|.

Thursday, July 2, 2009

Một ngày buồn!

Tôi chỉ muốn nhắc nhở bản thân về một sự việc đáng nhớ của ngày hôm nay mà thôi!

Dạo trước có lần đọc blog của anh Invisible, tôi nhớ anh nhắc đến "Cú sốc đầu đời", đó là lúc anh bị thất nghiệp. Bữa nay tôi cũng bị sốc, lần đầu tiên bị sốc vì "công an thổi". Buổi chiều, tôi tự ngăn mình khỏi việc ngủ trưa bằng cách "đung đưa" trên net tìm cách down một chương trình mà tôi kiếm link down mấy bữa nay chưa ra. Nhỏ bạn cho biết điểm thi của một môn học. Thực sự thì lúc đó cảm giác của tôi rất lạ, tôi không vui, không hài lòng, mọi dự định của tôi cho thời gian kế tiếp trong ngày tan nhanh như bong bóng xà phòng. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này ngay lập tức, nhớ đến lời mời của chị Hai lúc sáng. Vậy là tôi có một quyết định táo bạo, tôi sẽ đi Gò Vấp. Nói nó táo bạo bởi vì mang tiếng học, sống ở thành phố gần 4 năm, ngoài trường, nhà trọ, vài cái siêu thị và nhà sách ở gần nhà. Hầu như tôi chẳng biết chỗ nào khác nữa. Lên trang diadiem.com tìm đường đi, nó chỉ tôi đi con đường dài ơi là dài. Tức, lấy tấm bản đồ ra, mò đường rồi xuất phát.

Tôi bị lạc lần 1 tại công viên Hoàng Văn Thụ...Oài, vất vả lắm mới quay ngược trở lại để quẹo đúng vào đường Phổ Quang. Tôi cứ chạy theo trí nhớ đã học từ tấm bản đồ, mãi đến lúc thấy cái biển "Chùa Nghệ Sĩ" thì mừng quýnh, quẹo vào là tới nhà chị Hai. Ai dè còn một ải nữa, huhu, công an ở đâu mà đứng đây vậy trời? Tôi chỉ thắc mắc là lúc tôi quẹo, đèn đang xanh mà đến lúc tôi dừng được cái xe ngó lại thì đèn nó đỏ. Ẹc, vậy là mang tội vượt đèn đỏ...Nói chung là tôi cũng chẳng biết cái lỗi trong đó ghi là gì nữa, chỉ biết tôi phải nộp phạt 90k, mà không phải nộp ngay tại chỗ mà phải đợi đến một ngày đẹp trời nào đó (hình như 7/7 thì phải), cũng không phải nộp phạt ở gần chỗ tôi ở (Quận 10) mà là ra tận Gò Vấp kìa. Eo ui, đến lúc này thì chuyện điểm thi bị lấn át bởi cái vụ này rồi. Buồn nhân cho buồn nó thành cái gì á chẳng biết nữa, chỉ có cảm giác lâng lâng thôi...

Chị Hai đi dạy, vậy là còn tôi và ông anh chuẩn bị thi đại học ở nhà. Tôi lôi một quyển sách ra đọc cho đỡ chán, mà chẳng hiểu sao mắt nhìn sách nhưng hông thấy chữ nào hết. Anh Hai đi làm về, vậy là anh được giao nhiệm vụ rất ư là quan trọng, ngâm cứu cái bản đồ đặng chỉ đường cho tôi về...Sau đó tôi còn xin anh được mấy chương trình học anh văn khá hay...Có lẽ đây là chiến lợi phẩm suy nhất cho ngày hôm nay làm tôi cảm thấy vui.

Đến giờ về, lạc lần hai. Phù, lần này đường tối thui, chạy xe có một mình nữa, sợ bà cố, thế là chật vật lắm mới mò ngược được đường ra...Lúc sắp về đến nhà, ba tôi gọi, thông báo tin là thím tôi lại chuyển xuống bệnh viện cấp cứu rồi. Ba muốn tôi vào viện thăm thím, nhưng tôi nghe loáng thoáng mẹ tôi bảo sáng mai hãy đi...Nếu có ai đó bảo tôi vô tâm thì tôi sẽ im lặng chứ chẳng thanh minh tiếng nào đâu. Tôi không biết lúc này tôi vào đó thì có ích gì không? Tôi không muốn chứng kiến cảnh một ai đó phải đấu tranh với từng giây từng phút giữa sự sống và cái chết thêm bất cứ lần nào nữa hết. Với tôi, cái ngày nhìn ông bà nội ra đi chầm chậm giữa nước mắt tiễn biệt của con cháu như thế là quá đủ rồi. Tôi biết ba tôi lo lắng cho chú, cho em tôi, nhưng tôi không muốn, cực kỳ không muốn hễ có chuyện gì xảy ra là mọi người đùng đùng chạy vào bệnh viện như để nhìn mặt người thân lần cuối vậy...Mọi chuyện còn chưa đến nỗi bi quan như thế mà. Nói cho thật lòng thì tối nay sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ngủ được. Sáng mai, tôi sẽ vào bệnh viện thăm thím. Một ngày lại sắp hết rồi đấy, và cũng sắp đến lúc rồi...
Viết ra hết rồi, mà sao tôi vẫn cảm thấy không vui nhỉ! Rắc rối thật.