Tôi chỉ muốn nhắc nhở bản thân về một sự việc đáng nhớ của ngày hôm nay mà thôi!
Dạo trước có lần đọc blog của anh Invisible, tôi nhớ anh nhắc đến "Cú sốc đầu đời", đó là lúc anh bị thất nghiệp. Bữa nay tôi cũng bị sốc, lần đầu tiên bị sốc vì "công an thổi". Buổi chiều, tôi tự ngăn mình khỏi việc ngủ trưa bằng cách "đung đưa" trên net tìm cách down một chương trình mà tôi kiếm link down mấy bữa nay chưa ra. Nhỏ bạn cho biết điểm thi của một môn học. Thực sự thì lúc đó cảm giác của tôi rất lạ, tôi không vui, không hài lòng, mọi dự định của tôi cho thời gian kế tiếp trong ngày tan nhanh như bong bóng xà phòng. Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này ngay lập tức, nhớ đến lời mời của chị Hai lúc sáng. Vậy là tôi có một quyết định táo bạo, tôi sẽ đi Gò Vấp. Nói nó táo bạo bởi vì mang tiếng học, sống ở thành phố gần 4 năm, ngoài trường, nhà trọ, vài cái siêu thị và nhà sách ở gần nhà. Hầu như tôi chẳng biết chỗ nào khác nữa. Lên trang diadiem.com tìm đường đi, nó chỉ tôi đi con đường dài ơi là dài. Tức, lấy tấm bản đồ ra, mò đường rồi xuất phát.
Tôi bị lạc lần 1 tại công viên Hoàng Văn Thụ...Oài, vất vả lắm mới quay ngược trở lại để quẹo đúng vào đường Phổ Quang. Tôi cứ chạy theo trí nhớ đã học từ tấm bản đồ, mãi đến lúc thấy cái biển "Chùa Nghệ Sĩ" thì mừng quýnh, quẹo vào là tới nhà chị Hai. Ai dè còn một ải nữa, huhu, công an ở đâu mà đứng đây vậy trời? Tôi chỉ thắc mắc là lúc tôi quẹo, đèn đang xanh mà đến lúc tôi dừng được cái xe ngó lại thì đèn nó đỏ. Ẹc, vậy là mang tội vượt đèn đỏ...Nói chung là tôi cũng chẳng biết cái lỗi trong đó ghi là gì nữa, chỉ biết tôi phải nộp phạt 90k, mà không phải nộp ngay tại chỗ mà phải đợi đến một ngày đẹp trời nào đó (hình như 7/7 thì phải), cũng không phải nộp phạt ở gần chỗ tôi ở (Quận 10) mà là ra tận Gò Vấp kìa. Eo ui, đến lúc này thì chuyện điểm thi bị lấn át bởi cái vụ này rồi. Buồn nhân cho buồn nó thành cái gì á chẳng biết nữa, chỉ có cảm giác lâng lâng thôi...
Chị Hai đi dạy, vậy là còn tôi và ông anh chuẩn bị thi đại học ở nhà. Tôi lôi một quyển sách ra đọc cho đỡ chán, mà chẳng hiểu sao mắt nhìn sách nhưng hông thấy chữ nào hết. Anh Hai đi làm về, vậy là anh được giao nhiệm vụ rất ư là quan trọng, ngâm cứu cái bản đồ đặng chỉ đường cho tôi về...Sau đó tôi còn xin anh được mấy chương trình học anh văn khá hay...Có lẽ đây là chiến lợi phẩm suy nhất cho ngày hôm nay làm tôi cảm thấy vui.
Đến giờ về, lạc lần hai. Phù, lần này đường tối thui, chạy xe có một mình nữa, sợ bà cố, thế là chật vật lắm mới mò ngược được đường ra...Lúc sắp về đến nhà, ba tôi gọi, thông báo tin là thím tôi lại chuyển xuống bệnh viện cấp cứu rồi. Ba muốn tôi vào viện thăm thím, nhưng tôi nghe loáng thoáng mẹ tôi bảo sáng mai hãy đi...Nếu có ai đó bảo tôi vô tâm thì tôi sẽ im lặng chứ chẳng thanh minh tiếng nào đâu. Tôi không biết lúc này tôi vào đó thì có ích gì không? Tôi không muốn chứng kiến cảnh một ai đó phải đấu tranh với từng giây từng phút giữa sự sống và cái chết thêm bất cứ lần nào nữa hết. Với tôi, cái ngày nhìn ông bà nội ra đi chầm chậm giữa nước mắt tiễn biệt của con cháu như thế là quá đủ rồi. Tôi biết ba tôi lo lắng cho chú, cho em tôi, nhưng tôi không muốn, cực kỳ không muốn hễ có chuyện gì xảy ra là mọi người đùng đùng chạy vào bệnh viện như để nhìn mặt người thân lần cuối vậy...Mọi chuyện còn chưa đến nỗi bi quan như thế mà. Nói cho thật lòng thì tối nay sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ngủ được. Sáng mai, tôi sẽ vào bệnh viện thăm thím. Một ngày lại sắp hết rồi đấy, và cũng sắp đến lúc rồi...
Viết ra hết rồi, mà sao tôi vẫn cảm thấy không vui nhỉ! Rắc rối thật.
Thursday, July 2, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
What a bad day!!! I think you should go out a lot to know about the world around yourself. Don't always stick on your studying. If you know much about the world outdoor, you will love the life much. It helps you live better. Wish you successful. ^^
ReplyDelete@Thu: i think that's a good advice.
ReplyDelete(Hey bạn hiền, T viết entry bằng tiếng Việt mà Thu chơi cái comment tiếng Anh vô đây làm bạn T không biết phải trả lời sao luôn, với lại bạn Thu thông cảm, khúc này mà bắt T viết tiếng Anh là T pó tay chấm cơm chấm canh luôn :">.Hì, dù sao cũng rất vui vì bạn hiền đã ghé thăm blog nhen. Hôm nào đi mấy cửa hàng mà bữa nói á, kêu T đi với, chắc sẽ tìm hiểu được kha khá thứ hay á. :P)
À, xíu nữa quên mất. Hay bạn hiền chuyển mấy bài bên wordpress(ko biết ghi có đúng k nữa) qua blog mới đi, T ko nhớ được cái link của blog kia, mỗi lần muốn vào phải mở archive message lên. Nản!