Friday, July 3, 2009

Mỗi ngày đi học là một niềm vui

Có thể nhiều người không cho là như thế, nhưng với tôi và nhỏ bạn gần nhà thì trong thời gian này được cắp sách đến trường thật là hạnh phúc...Hôm nay lớp tôi rất là vui, à mà không phải lớp mà là nhóm tôi mới đúng. Bởi vì đây là những buổi học cuối của khóa học, nên lớp học rơi rụng gần hết. Nếu như lúc đầu lớp anh văn có 20 học viên, thì nay mỗi buổi chỉ còn chừng hơn chục người là đông. Cô cho chơi một cái game nho nhỏ, thực tình thì lúc đầu tôi không hào hứng với trò này lắm, vì hồi tôi học lớp trước đó, Cô đã cho chơi rồi, hôm ấy Cô dạy thế dùm Thầy tôi một buổi. Nhưng rồi tôi bắt nhịp rất nhanh, bởi vì tuy là trò chơi cũ nhưng các tình huống và các ô chữ khác, thành ra từ vựng mình tìm cũng phải khác. Nhóm của tôi có 5 người, và nhóm còn lại thì 6. Hôm nay anh Viễn có đi học, và một bạn gì nữa quên mất tên òi. Bạn đó được giao nhiệm vụ cao cả là tung xúc xắc cho cả nhóm. Thế mà mỗi bận đến phiên nhóm tôi tung xúc xắc, bạn ấy đều quay lại đòi đổi lượt, ồ tất nhiên là dù có ý kiến gì thì nam nhi vẫn phải hy sinh chứ trời, hè hè. Cuộc rượt đuổi đến hồi gay cấn nhất khi cả hai nhóm phải tung chính xác số 1 mới có thể trả lời câu hỏi và giành chiến thắng (nếu đáp đúng). Vậy là lần lượt 2, 3, 5, 4, 6 đều được tung. Chỉ duy có con số 1 là nó không ra thôi. Tôi đề nghị Cô cho 2 nhóm tung lần cuối, và nhóm nào có số nhỏ hơn sẽ được trả lời câu hỏi tương ứng vị trí số 1. Đơn giản là tôi muốn kết thúc trò chơi để còn học phần khác. Nhóm kia tung được số 2, mấy thành viên của nhóm tôi đang bí xị thì anh Viễn phán một câu xanh rờn "Không sao đâu, số 1, Food bắt đầu bằng E kiếm hổng ra đâu". Mà thiệt, cả hai nhóm đều không có câu trả lời. Vậy là bất phân thắng bại.

Phần kế, học Video. Cô bắt cả nhóm nghĩ ra một sản phẩm gì đó để quảng cáo. Thế là hai ông con trai tha hồ mà suy nghĩ nhá. Ồ nhưng nhóm tôi làm việc rất hiệu quả nha, sản phẩm cực kỳ độc đáo, chỉ có điều tôi hổng biết nếu sau này đưa nó vào sản xuất thì có công nghệ nào làm được hay không, hehe. Một vấn đề nan giải ở đây không phải là nghĩ ra sản phẩm mà là đề cử người gới thiệu sản phẩm, bọn tôi chọn anh Viễn (oài, nhắc tên cái anh này hơi nhiều ta, vì bạn kia hok biết tên :-w) vì ảnh đã từng thuyết trình một lần cho nhóm rồi. Tự nhiên ông không chịu, viện đủ lý do, vậy là bọn tôi đành xuất chiêu cuối cùng, chơi trò "lẻ ra" để chọn người thuyết trình, ô là la, cái câu "chạy trời hông khỏi nắng" quả không sai mà, viện lý do cỡ nào thì ông anh cũng phải lên thôi. Ờ suýt chút tôi quên mất cái màn oẳn tù tỳ gay cấn của tôi và ảnh nữa chứ. Hai nhóm thuyết trình, đều là sản phẩm lạ không à, hết sức sáng tạo (lâu lâu nổ một bữa chắc không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới đâu :P). Hôm nay đi học thật là vui, nói chung hôm nào đi học cũng thật là vui, được trò chuyện với bạn bè, được học thêm những điều mới mẻ mà mình quan tâm, những lúc như thế mấy cái chuyện xí xa xí xào trước đó cứ vây lấy tôi bay đâu mất tiêu. Tôi quên đi hỏi thăm ngày kiểm tra anh văn của khóa học mới rồi, ngày mai hai thằng bạn sẽ điện thoại cằng nhằng cho mà coi, hixhix.

No comments:

Post a Comment