Sunday, April 18, 2010

Khùng tập 1

Có hàng tá hàng tá cảm giác xen lẫn trong nó lúc này.

Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người khác ba mẹ, em trai...khác sư phụ nó, khác luôn những đứa bạn thân ơi là thân của nó.

Lần đầu tiên nó chịu khó quan sát và phân tích cảm giác của 1 người nào đó nhiều đến thế.

Lần đầu tiên nó cảm thấy hoang mang vì những suy nghĩ và sự nghi ngờ lớn dần trong nó.

Đôi khi, nó nhận thấy có một cái gì đó không thật, một cái gì đó hời hợt, dỗi hờn...
Đôi khi, nó tự nghi ngờ cảm giác của chính bản thân nó...
Đôi khi, nó ước ao sao nó có đủ tỉnh táo và sáng suốt để phân tích từng chi tiết của những việc đã và đang diễn ra.

Hix....Nó ghét cái cảm giác hoang mang và không rõ ràng này quá đi mất :((:((

Sunday, April 4, 2010

Khoảng cách

Nói một cách chính xác thì nó là đứa nhạy cảm, cực kỳ nhạy cảm. Nhưng nó có thể tin chắc rằng nó quan sát rất tốt...Có một sự thay đổi rất lớn trong nhận thức của nó sau vụ việc đó. Và nó cảm nhận được sự xa cách, thờ ơ đang lớn dần trong mối quan hệ của 3 đứa. Nó ghét tấm kính vô hình đó, thứ đó làm nó cảm thấy ngạt thở. Nếu có thể, nó muốn níu giữ lại quá khứ...Níu giữ lại khoảng thời gian mà cả 3 đứa luôn chung nhau suy nghĩ, luôn cười đùa và cùng phấn đấu cho mục tiêu phía trước.

Ngay cả bản thân nó, sau rất nhiều lần phân tích vẫn không tài nào giải thích được rắc rối phát sinh là từ đâu nữa...Cái khoảng cách vô hình đó làm 3 người như ngày càng mệt mỏi hơn. Một cuộc trò chuyện cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói. Một cái gì đó xa lạ đến ngỡ ngàng đang ngày càng xen vào giữa chúng ta. Nó không biết ngay lúc này nó cần làm gì nữa, có thể níu kéo được gì hay hông? Và có đáng để níu giữ hay hông khi mà mỗi lần gặp nhau chỉ là gượng ép. Nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào với nhau một cách hồ hởi. Đúng là đôi khi cảm thấy trống trải thật, có cái gì đó thờ ơ thật, có cái gì đó mơ hồ thật!