Sunday, April 4, 2010

Khoảng cách

Nói một cách chính xác thì nó là đứa nhạy cảm, cực kỳ nhạy cảm. Nhưng nó có thể tin chắc rằng nó quan sát rất tốt...Có một sự thay đổi rất lớn trong nhận thức của nó sau vụ việc đó. Và nó cảm nhận được sự xa cách, thờ ơ đang lớn dần trong mối quan hệ của 3 đứa. Nó ghét tấm kính vô hình đó, thứ đó làm nó cảm thấy ngạt thở. Nếu có thể, nó muốn níu giữ lại quá khứ...Níu giữ lại khoảng thời gian mà cả 3 đứa luôn chung nhau suy nghĩ, luôn cười đùa và cùng phấn đấu cho mục tiêu phía trước.

Ngay cả bản thân nó, sau rất nhiều lần phân tích vẫn không tài nào giải thích được rắc rối phát sinh là từ đâu nữa...Cái khoảng cách vô hình đó làm 3 người như ngày càng mệt mỏi hơn. Một cuộc trò chuyện cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói. Một cái gì đó xa lạ đến ngỡ ngàng đang ngày càng xen vào giữa chúng ta. Nó không biết ngay lúc này nó cần làm gì nữa, có thể níu kéo được gì hay hông? Và có đáng để níu giữ hay hông khi mà mỗi lần gặp nhau chỉ là gượng ép. Nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào với nhau một cách hồ hởi. Đúng là đôi khi cảm thấy trống trải thật, có cái gì đó thờ ơ thật, có cái gì đó mơ hồ thật!

No comments:

Post a Comment