Nhìn lại một chút, nhìn lại những chuyện, những việc và những hành động của bản thân đôi khi thật thú vị. Khi nhớ về một chuyện gì đó đã từng làm cho mình buồn, mà ngay lúc này đây mình vẫn còn chút buồn bùôn cho câu chuyện, đó là một niềm vui. Vì ít nhất mình đã không trốn chạy quá khứ của bản thân.
Lại bàn một chút về chuyện học, có thể nói ngay từ năm lớp 7 Anh Văn đã là môn mà mình thích nhất ( ngoại trừ môn Vật Lý và Sinh Học - Lý do mình thích Lý và Sinh, hì hì, chắc là do di truyền, mình thích vì đó là hai môn học mà Ba Mẹ dạy, có nhiều sách ở nhà lắm, nhưng thường mình chỉ đọc sách Sinh thôi à :D). Còn về môn Anh Văn, lần đầu tiên bước vào lớp học, cô giáo nói cho nguyên một tràng tiếng nước ngoài, làm mình xanh mét mặt mày luôn. Mấy đứa cùng lớp mình là người thị trấn, có điều kiện hơn. Do đó đã học phụ đạo hè lớp 5 rồi, tất nhiên là vì thế, cô nói gì tụi nó cũng biết. Chỉ riêng mình là mấy câu chào sáng trưa tối, đứng lên, ngồi xuống thôi mà mất cả tùân mới quen được. Ngày kiểm tra bài đầu tiên, cô gọi mình lên (lúc đó chưa có danh sách lớp, nhưng thầy Chủ nhiệm đã chọn mình làm lớp trưởng ngay từ ngày đến nhận lớp, thành ra mình được "vinh dự" trả bài đầu tiên). Mặc dù đã học rất kỹ nha, nhưng mình vẫn không được điểm tối đa, do tất tần tật các từ "pupil" mình đều viết thành "pupit", chẳng hiểu sao mà viết đựơc ra từ đó nữa. Từ trong vở bài học, bài tập, đến lúc trả bài ghi từ trên bảng luôn. Có những lúc ôm mớ từ vựng về, mà không nhớ được cô đã đọc nó như thế nào? Cô lại không phiên âm từ đó, thế là tất nhiên mình đọc không được...Biết chuyện gì kế tiếp rồi, mình khóc quá chừng. Những bài kiểm tra ngữ pháp kế tiếp trong học kỳ cũng là cực hình. Nói chung là cả năm lớp 6 của mình cái môn Anh Văn là kinh khủng nhất. Nhưng cô giáo lại bảo mình có thể học tốt môn này, cố lên.
Vậy là đến năm lớp 7, có thể nói bây giờ quen được cách cô nói và đọc bài rồi. Ngữ pháp thì coi thêm ở nhà cộng với những cái cô đã giảng...Mình hết sợ môn ANh Văn, mà cũng không biết là mình thích học anh văn từ khi nào luôn. Chắc là từ điểm 8 trả bài miệng và điểm 6 bài kiểm tra 1 tiết đầu tiên quá.
Tuần vừa rồi mình có một số rắc rối với mấy bài luận, nhỏ em họ của mình nhờ mình viết dùm nó để nó thi gì đó bên cơ quan mình cũng hông rõ nữa. Sau khi đồng ý xong, mình gửi mail cho một giáo viên dạy anh văn mình đã từng học. Gần một tuần mà chẳng nhận được reply, thực sự lúc đó mình hơi hoảng. Vì là lần đầu tiên gửi một email bằng tiếng Anh, mình chỉ xin ý kiến xem có gửi bài cho Thầy kiểm lỗi ngữ pháp dùm mình được hay hông thôi, nếu không nhận được reply của Thầy, có thể Thầy chưa check mail, cũng có thể mình viết cái gì đó không đúng làm người đọc khó chịu. Oài,nói chung là nhiều lý do lắm. Nhưng cuối cùng Thầy cũng reply lại kêu mình gửi bài cho Thầy xem, Thầy đã sửa dùm mình rất nhiều chỗ, cung cấp thêm những nhận xét rất bổ ích. Mình giúp nhỏ em họ mình nhưng thực chất là giúp chính mình, có điều sao mà mình viết bài tệ quá chừng, có chút xíu mà nguyên một thúng lỗi, hixhix. Mình rất cảm ơn Thầy của mình, qua cách Thầy trả lời, mình có cảm gíac là Thầy rất bận, vậy mà Thầy vẫn tranh thủ sửa bài dùm mình. Hix, đúng là có một cái gì đó hơi ray rứt nhỉ, ôi con người, sinh vật khó hiểu nhất hành tinh.
Lời kết, mình chỉ muốn cảm ơn Thầy mình lần nữa. Muốn ghi lại một vài chuyện đã xảy ra làm mình nhớ cho đến giờ. Biết đâu vài năm nữa, đầu óc bão hòa quên hết thì còn trang blog này để đọc mà nhớ lại, trừ khi là mình quên luôn user account và password. Mà chuyện đó chắc là ít xảy ra lắm :P :D.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment