Long time to be back here!
I would like to say "welcome me to my real home, where i am be myself"
From now, being myself as i used to be....Changing so much like that is enough!
Sunday, December 5, 2010
Monday, August 9, 2010
Sáng thứ hai!
Sáng thứ hai trời mưa, nhưng lại ấm lòng một chút!
Hy vọng mọi chuyện sẽ yên bình! Hy vọng vào tình yêu, vào bạn bè và cuộc sống thật đẹp! :X
Hy vọng mọi chuyện sẽ yên bình! Hy vọng vào tình yêu, vào bạn bè và cuộc sống thật đẹp! :X
Wednesday, July 28, 2010
I'm changing day by day!
Hôm nay đi làm về. Mưa...từng hạt, từng hạt đua nhau rơi xuống mặt đường lầy lội.
Một cảm giác chán, ngán ngẫm vì buổi cafe tối nay. Nó lười, lười đi ra ngoài trong tiết trời như thế. Và nó sợ, sợ nhìn mưa rơi. Những lúc như thế, tự nhiên lòng thắt lại, buồn, buồn lắm luôn mà không thể giải thích được lý do làm nó buồn.
Bất chợt nó lại nhớ trận mưa hôm qua, lần đầu tiên nó ngắm mưa rơi qua ánh sáng của đèn đường. Đẹp đến lạ, ấm áp khi có ai đó chia sẻ cùng mình buồn, vui, khó khăn. Hạnh phúc khi quan tâm ai đó và được quan tâm lại.
Nãy giờ ngoài lề quá chừng rồi. Hôm nay có buổi cafe với Thầy, người hướng dẫn nhóm nó làm luận văn tốt nghiệp. Thầy trễ hẹn, làm 3 đứa phải chờ gần 1 tiếng, định bẻ kèo phạt lại Thầy. Nhưng...làm hông được (ít nhất là nó vẫn còn hiền). Tìm lại cảm giác ngày xưa khi nghe Thầy nói chuyện để cảm nhận là nó vẫn còn bé bỏng lắm. Cuộc đời sẽ còn nhiều thử thách lắm :). Thầy bảo nó thay đổi nhất trong 3 đứa "nhí nhảnh hơn, yêu đời hơn và hoạt bát hơn". Ừ thì đúng thật, ngoài chuyện yêu đời hơn, nó còn tàn nhẫn hơn, nhìn mọi thứ xung quanh tĩnh hơn. Trước đây cứ mơ mộng cuộc sống toàn màu hồng, nên không ít lần phải khóc vì hụt hẫng. Giờ hết rồi, có những chuyện xảy ra trước mắt dù rất buồn cười. Nó tĩnh đến nổi không thể hiện tý cảm xúc nào luôn.
Đôi khi chẳng biết nó sẽ còn thay đổi như thế nào nữa...Nhưng thật sự là cảm thấy ổn hơn trước, hehe.
Một cảm giác chán, ngán ngẫm vì buổi cafe tối nay. Nó lười, lười đi ra ngoài trong tiết trời như thế. Và nó sợ, sợ nhìn mưa rơi. Những lúc như thế, tự nhiên lòng thắt lại, buồn, buồn lắm luôn mà không thể giải thích được lý do làm nó buồn.
Bất chợt nó lại nhớ trận mưa hôm qua, lần đầu tiên nó ngắm mưa rơi qua ánh sáng của đèn đường. Đẹp đến lạ, ấm áp khi có ai đó chia sẻ cùng mình buồn, vui, khó khăn. Hạnh phúc khi quan tâm ai đó và được quan tâm lại.
Nãy giờ ngoài lề quá chừng rồi. Hôm nay có buổi cafe với Thầy, người hướng dẫn nhóm nó làm luận văn tốt nghiệp. Thầy trễ hẹn, làm 3 đứa phải chờ gần 1 tiếng, định bẻ kèo phạt lại Thầy. Nhưng...làm hông được (ít nhất là nó vẫn còn hiền). Tìm lại cảm giác ngày xưa khi nghe Thầy nói chuyện để cảm nhận là nó vẫn còn bé bỏng lắm. Cuộc đời sẽ còn nhiều thử thách lắm :). Thầy bảo nó thay đổi nhất trong 3 đứa "nhí nhảnh hơn, yêu đời hơn và hoạt bát hơn". Ừ thì đúng thật, ngoài chuyện yêu đời hơn, nó còn tàn nhẫn hơn, nhìn mọi thứ xung quanh tĩnh hơn. Trước đây cứ mơ mộng cuộc sống toàn màu hồng, nên không ít lần phải khóc vì hụt hẫng. Giờ hết rồi, có những chuyện xảy ra trước mắt dù rất buồn cười. Nó tĩnh đến nổi không thể hiện tý cảm xúc nào luôn.
Đôi khi chẳng biết nó sẽ còn thay đổi như thế nào nữa...Nhưng thật sự là cảm thấy ổn hơn trước, hehe.
Monday, July 26, 2010
Isn't the first time, won't be the last time?
Tự nhiên chỉ muốn hỏi câu hỏi này, cho bản thân, cho "người" và cho tất cả :)
Sunday, April 18, 2010
Khùng tập 1
Có hàng tá hàng tá cảm giác xen lẫn trong nó lúc này.
Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người khác ba mẹ, em trai...khác sư phụ nó, khác luôn những đứa bạn thân ơi là thân của nó.
Lần đầu tiên nó chịu khó quan sát và phân tích cảm giác của 1 người nào đó nhiều đến thế.
Lần đầu tiên nó cảm thấy hoang mang vì những suy nghĩ và sự nghi ngờ lớn dần trong nó.
Đôi khi, nó nhận thấy có một cái gì đó không thật, một cái gì đó hời hợt, dỗi hờn...
Đôi khi, nó tự nghi ngờ cảm giác của chính bản thân nó...
Đôi khi, nó ước ao sao nó có đủ tỉnh táo và sáng suốt để phân tích từng chi tiết của những việc đã và đang diễn ra.
Hix....Nó ghét cái cảm giác hoang mang và không rõ ràng này quá đi mất :((:((
Lần đầu tiên nó cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ một người khác ba mẹ, em trai...khác sư phụ nó, khác luôn những đứa bạn thân ơi là thân của nó.
Lần đầu tiên nó chịu khó quan sát và phân tích cảm giác của 1 người nào đó nhiều đến thế.
Lần đầu tiên nó cảm thấy hoang mang vì những suy nghĩ và sự nghi ngờ lớn dần trong nó.
Đôi khi, nó nhận thấy có một cái gì đó không thật, một cái gì đó hời hợt, dỗi hờn...
Đôi khi, nó tự nghi ngờ cảm giác của chính bản thân nó...
Đôi khi, nó ước ao sao nó có đủ tỉnh táo và sáng suốt để phân tích từng chi tiết của những việc đã và đang diễn ra.
Hix....Nó ghét cái cảm giác hoang mang và không rõ ràng này quá đi mất :((:((
Sunday, April 4, 2010
Khoảng cách
Nói một cách chính xác thì nó là đứa nhạy cảm, cực kỳ nhạy cảm. Nhưng nó có thể tin chắc rằng nó quan sát rất tốt...Có một sự thay đổi rất lớn trong nhận thức của nó sau vụ việc đó. Và nó cảm nhận được sự xa cách, thờ ơ đang lớn dần trong mối quan hệ của 3 đứa. Nó ghét tấm kính vô hình đó, thứ đó làm nó cảm thấy ngạt thở. Nếu có thể, nó muốn níu giữ lại quá khứ...Níu giữ lại khoảng thời gian mà cả 3 đứa luôn chung nhau suy nghĩ, luôn cười đùa và cùng phấn đấu cho mục tiêu phía trước.
Ngay cả bản thân nó, sau rất nhiều lần phân tích vẫn không tài nào giải thích được rắc rối phát sinh là từ đâu nữa...Cái khoảng cách vô hình đó làm 3 người như ngày càng mệt mỏi hơn. Một cuộc trò chuyện cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói. Một cái gì đó xa lạ đến ngỡ ngàng đang ngày càng xen vào giữa chúng ta. Nó không biết ngay lúc này nó cần làm gì nữa, có thể níu kéo được gì hay hông? Và có đáng để níu giữ hay hông khi mà mỗi lần gặp nhau chỉ là gượng ép. Nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào với nhau một cách hồ hởi. Đúng là đôi khi cảm thấy trống trải thật, có cái gì đó thờ ơ thật, có cái gì đó mơ hồ thật!
Ngay cả bản thân nó, sau rất nhiều lần phân tích vẫn không tài nào giải thích được rắc rối phát sinh là từ đâu nữa...Cái khoảng cách vô hình đó làm 3 người như ngày càng mệt mỏi hơn. Một cuộc trò chuyện cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói. Một cái gì đó xa lạ đến ngỡ ngàng đang ngày càng xen vào giữa chúng ta. Nó không biết ngay lúc này nó cần làm gì nữa, có thể níu kéo được gì hay hông? Và có đáng để níu giữ hay hông khi mà mỗi lần gặp nhau chỉ là gượng ép. Nhìn nhau mà chẳng nói được câu nào với nhau một cách hồ hởi. Đúng là đôi khi cảm thấy trống trải thật, có cái gì đó thờ ơ thật, có cái gì đó mơ hồ thật!
Sunday, March 14, 2010
Tui đi thi
Hôm nay là chủ nhật, và...tui xách chứng minh nhân dân, thẻ sinh viên (sắp hết hạn), phiếu dự thi vào trường thi Toeic. Học anh văn từ cấp 2 đến giờ, lần đầu tiên biết đến kỳ thi mang tầm quốc tế là thế nào. Khá là hồi hộp, hì hì, hễ tới thi là tui hồi hộp, lần nào cũng vậy. Nói thật lòng thì tui cũng không biết hôm nay tui làm bài thế nào luôn, nhưng cảm nhận chung là đề thi hôm nay không khó. Nếu kết quả thi trong vài tuần tới mà không tốt thì đó là do chính tui không chịu luyện tập chăm chỉ mà thôi.
À suýt nữa thì quên mất, hôm nay vào trường gặp phải một chuyện quá ư là "kỳ cục kẹo". Vốn là trường tui từ tháng 1 có quy định hễ vào trường thì anh phải có đeo thẻ (thẻ sinh viên, giảng viên, hay thẻ khách...miễn là có thẻ là được. Cái thẻ sinh viên của tui bị khuất sau cái áo khoác ngoài. Vì thế tui phải dừng xe lại để trình thẻ cho anh bảo vệ. Hông biết nhìn mặt tui lúc đó thế nào mà anh đó hỏi:
- Em đi đâu?
- Dạ em đi vào C6.
- Em vào C6 làm gì?
- Dạ em đi thi...Em có mang thẻ theo ạh!
Vừa nói tui vừa lôi cái thẻ sinh viên ra cho ông xác nhận. Thế mà anh đó phán 1 câu làm tui chưng hửng.
- Ừ, em vào giữ xe đi. Rồi đi bộ qua C6!
- Dạ?
Tôi nhìn ông có vẻ ngạc nhiên, đơn giản là vì tui có thẻ sinh viên. Và tất nhiên là tui biết luật không được chạy xe trong khuôn viên của trường. Thấy cái mặt ngơ ngác của tui, anh đó lặp lại câu vừa rồi, vừa nói vừa cười.
- Em qua B3 giữ xe trước, sau đó đi bộ vào C6 thi.
Hờ hờ, bó tay con gà quay. Tui vội gật đầu, hạ giọng dạ 1 cái òi chạy xe vào bãi giữ xe. Vừa đi vừa không quên lẩm bẩm "Vụ này thì em biết mà, em học ở đây hết 4 năm rưỡi rồi còn gì".
Việc này làm tui vừa buồn cười vừa tức, bị nhắc nhở cứ như lần đầu vào trường ấy, hức hức.
Tui thi chung với 1 người bạn thân, và tui thường kêu bằng chị. Có một số rắc rối nhỏ xảy ra với chị tui trong thủ tục vào phòng thi. Kết quả là thay vì được thi với tư cách là sinh viên trường, chị tui phải đóng thêm lệ phí thi của thí sinh tự do. Chán thật, lý do để chán á....Đó lại là 1 câu chuyện dài.
Hết ngày òi, hết cuối tuần nữa òi...Hết được ăn chơi nghe nhạc òi. Ngày mai lại bắt đầu cho 1 tuần làm việc mới. Chúc cho tui có 1 tuần làm việc suôn sẻ và đạt nhiều kết quả tốt.
À suýt nữa thì quên mất, hôm nay vào trường gặp phải một chuyện quá ư là "kỳ cục kẹo". Vốn là trường tui từ tháng 1 có quy định hễ vào trường thì anh phải có đeo thẻ (thẻ sinh viên, giảng viên, hay thẻ khách...miễn là có thẻ là được. Cái thẻ sinh viên của tui bị khuất sau cái áo khoác ngoài. Vì thế tui phải dừng xe lại để trình thẻ cho anh bảo vệ. Hông biết nhìn mặt tui lúc đó thế nào mà anh đó hỏi:
- Em đi đâu?
- Dạ em đi vào C6.
- Em vào C6 làm gì?
- Dạ em đi thi...Em có mang thẻ theo ạh!
Vừa nói tui vừa lôi cái thẻ sinh viên ra cho ông xác nhận. Thế mà anh đó phán 1 câu làm tui chưng hửng.
- Ừ, em vào giữ xe đi. Rồi đi bộ qua C6!
- Dạ?
Tôi nhìn ông có vẻ ngạc nhiên, đơn giản là vì tui có thẻ sinh viên. Và tất nhiên là tui biết luật không được chạy xe trong khuôn viên của trường. Thấy cái mặt ngơ ngác của tui, anh đó lặp lại câu vừa rồi, vừa nói vừa cười.
- Em qua B3 giữ xe trước, sau đó đi bộ vào C6 thi.
Hờ hờ, bó tay con gà quay. Tui vội gật đầu, hạ giọng dạ 1 cái òi chạy xe vào bãi giữ xe. Vừa đi vừa không quên lẩm bẩm "Vụ này thì em biết mà, em học ở đây hết 4 năm rưỡi rồi còn gì".
Việc này làm tui vừa buồn cười vừa tức, bị nhắc nhở cứ như lần đầu vào trường ấy, hức hức.
Tui thi chung với 1 người bạn thân, và tui thường kêu bằng chị. Có một số rắc rối nhỏ xảy ra với chị tui trong thủ tục vào phòng thi. Kết quả là thay vì được thi với tư cách là sinh viên trường, chị tui phải đóng thêm lệ phí thi của thí sinh tự do. Chán thật, lý do để chán á....Đó lại là 1 câu chuyện dài.
Hết ngày òi, hết cuối tuần nữa òi...Hết được ăn chơi nghe nhạc òi. Ngày mai lại bắt đầu cho 1 tuần làm việc mới. Chúc cho tui có 1 tuần làm việc suôn sẻ và đạt nhiều kết quả tốt.
Saturday, March 6, 2010
22 tuổi và những khởi đầu mới!
Tui 22 tuổi, hoàn tất bốn năm rưỡi ngồi ghế giảng đường đại học. Bước sang tuổi mới với những khởi đầu mới, tui đã tìm được việc làm và đang làm quen dần với môi trường làm việc ngoài xã hội. Tui cảm nhận được rằng sẽ có nhiều thử thách và khó khăn phía trước đang chờ mình, nhưng tui tin là tui sẽ vượt qua được những điều đó. Có một điều rất rất quan trọng với tui trong lúc này, và tui sẽ cố gắng hết sức để làm được điều đó.
Duy chỉ có 1 điều làm tui băn khoăn mãi, hì hì. Tui rất muốn đi du lịch xa nhà theo kiểu đi du lịch "bụi", vác theo mình 1 chiếc ba lô, một cái máy ảnh đi đến những vùng đất xa hơn Tây Ninh (quê của tui), xa hơn thành phố Hồ Chí Minh (nơi tui đang sống và làm việc). Tui rất muốn tận mắt nhìn, tận tay chụp lại những cảnh đẹp đó, haizz, phải mà tui là con trai nhỉ! Ba mẹ sẽ cho phép tui đi chơi như thế...Tiếc là...Hơn nữa giờ đi làm mất tiêu rồi, 1 năm ngoài những ngày nghỉ lễ, mỗi tháng được 1 ngày phép, lại phải để dành phòng khi bị ốm...Hông đi đâu được nữa rồi. Đến là chán nhờ!
Thôi mơ mộng chuyện ăn chơi sau vậy, giờ phải cố gắng lên thôi. Vì mục tiêu sắp tới nào!
Happy birthday and good luck to myself!
Duy chỉ có 1 điều làm tui băn khoăn mãi, hì hì. Tui rất muốn đi du lịch xa nhà theo kiểu đi du lịch "bụi", vác theo mình 1 chiếc ba lô, một cái máy ảnh đi đến những vùng đất xa hơn Tây Ninh (quê của tui), xa hơn thành phố Hồ Chí Minh (nơi tui đang sống và làm việc). Tui rất muốn tận mắt nhìn, tận tay chụp lại những cảnh đẹp đó, haizz, phải mà tui là con trai nhỉ! Ba mẹ sẽ cho phép tui đi chơi như thế...Tiếc là...Hơn nữa giờ đi làm mất tiêu rồi, 1 năm ngoài những ngày nghỉ lễ, mỗi tháng được 1 ngày phép, lại phải để dành phòng khi bị ốm...Hông đi đâu được nữa rồi. Đến là chán nhờ!
Thôi mơ mộng chuyện ăn chơi sau vậy, giờ phải cố gắng lên thôi. Vì mục tiêu sắp tới nào!
Happy birthday and good luck to myself!
Monday, March 1, 2010
Special event in my life!
There was a special event happened to me today. I am now too tired to write anything!
(Ngày mai đi làm về đủ sức viết lại, hehe, bữa nay đuối quá òi, mà phải ngủ sớm dậy sớm, mai còn phải thử máu nữa...:-< Nghĩ tới cảnh chìa ngón tay cho bác sĩ cắt cái xẹt lấy máu mà muốn xỉu :-s)
Updated on 05/03/2010
Today is Friday, the last working day of my first working week at RVC. I just want to take note of some things happened this week.
- On Monday (01/03/2010): the first day i came to the company for job, the feeling was similar to the time when i first went to my university. But on that day, i start my future at RVC, not at my university like before. We met the staff of the company, learned their rules. In the evening, they also held a party to cheer up the new engineers. It was so great, because i also have the microphone in my hand to introduce myself to everyone, share my feeling...English was used in every event (good condition for me to practice my English skill).
- On Tuesday (02/03/2010): I had a health test. They got my blood for checking, i also took an X-ray photos and some checks too...I felt hurt when the nurse injected my skin for getting blood (hixhix, terrible). After finishing the health check, we gathered to study about some labor rules, how to calculate our salary, income tax...and many other things. Then, we signed in the contract and did the daily report before got home. One bad thing happened to me is that i got lost on the way coming home, my fuel is nearly empty, and it was getting darker and darker...I asked a kind girl for my location, and how to get home....Luckily, i got home safely before the fuel was completely empty.
- From Wednesday(03/03/2010): We stopped working with HR, that was time for us to work with the advisor of the company, he will train us in next three month...And from Wednesday to Friday, i have studied a lot of helpful and interesting things at RVC.
During the first working week, i always felt tired after working time. When i got home, thing that i think about at first is "sleeping". It's just because i have not
accustomed to the work yet. Things will be alright then soon, i believe that!
Two days ago, when i was in the canteen for lunch, there was a man standing in front of me and stop me to walk. It was so amazing to recognize Mr Th..., one who lives in the same guest-house with me. Today, i met one more person, he was my seniors at high school, he saw me first and asked me whether i was my father's daughter. May be i really take after my father a lot, because where ever i go, if ones know my dad, they will ask me the same question "Are you Mr C's daughter?".
I am so tired now and i need to go to bed immediately...Tomorrow i will return to my hometown for weekend. It's so wonderful!
Have a nice weekend everybody!
(Ngày mai đi làm về đủ sức viết lại, hehe, bữa nay đuối quá òi, mà phải ngủ sớm dậy sớm, mai còn phải thử máu nữa...:-< Nghĩ tới cảnh chìa ngón tay cho bác sĩ cắt cái xẹt lấy máu mà muốn xỉu :-s)
Updated on 05/03/2010
Today is Friday, the last working day of my first working week at RVC. I just want to take note of some things happened this week.
- On Monday (01/03/2010): the first day i came to the company for job, the feeling was similar to the time when i first went to my university. But on that day, i start my future at RVC, not at my university like before. We met the staff of the company, learned their rules. In the evening, they also held a party to cheer up the new engineers. It was so great, because i also have the microphone in my hand to introduce myself to everyone, share my feeling...English was used in every event (good condition for me to practice my English skill).
- On Tuesday (02/03/2010): I had a health test. They got my blood for checking, i also took an X-ray photos and some checks too...I felt hurt when the nurse injected my skin for getting blood (hixhix, terrible). After finishing the health check, we gathered to study about some labor rules, how to calculate our salary, income tax...and many other things. Then, we signed in the contract and did the daily report before got home. One bad thing happened to me is that i got lost on the way coming home, my fuel is nearly empty, and it was getting darker and darker...I asked a kind girl for my location, and how to get home....Luckily, i got home safely before the fuel was completely empty.
- From Wednesday(03/03/2010): We stopped working with HR, that was time for us to work with the advisor of the company, he will train us in next three month...And from Wednesday to Friday, i have studied a lot of helpful and interesting things at RVC.
During the first working week, i always felt tired after working time. When i got home, thing that i think about at first is "sleeping". It's just because i have not
accustomed to the work yet. Things will be alright then soon, i believe that!
Two days ago, when i was in the canteen for lunch, there was a man standing in front of me and stop me to walk. It was so amazing to recognize Mr Th..., one who lives in the same guest-house with me. Today, i met one more person, he was my seniors at high school, he saw me first and asked me whether i was my father's daughter. May be i really take after my father a lot, because where ever i go, if ones know my dad, they will ask me the same question "Are you Mr C's daughter?".
I am so tired now and i need to go to bed immediately...Tomorrow i will return to my hometown for weekend. It's so wonderful!
Have a nice weekend everybody!
Tuesday, February 23, 2010
New Year, New Goals and New Luckinesses
Keep hoping that everything will pass by with the best results...And i can always smile happily in this tiger year! (*)
Monday, February 15, 2010
Tuesday, February 2, 2010
Friday, January 29, 2010
Kết thúc
Hôm nay là một ngày đặc biệt lắm nha, đó là ngày mà tui tự tin đứng trước hội đồng bảo vệ để trình bày về kết quả lao động suốt 2 học kỳ qua. Nói là tự tin cho oai vậy thôi, chứ lúc đứng nói run như chưa từng được run, mất hết mấy mươi giây mới hoàn hồn(mất mấy phút là toi rồi, vì mỗi đứa được nói có 5p à). Trình bày báo cáo xong, tụi tui chạy demo (hơ hơ, run quá gõ password đăng nhập sai -> ngượng ui là ngượng :">).
Báo cáo xong òi, đến hồi bị hỏi. Cô Quỳnh Chi đặt câu hỏi thứ nhất, tui trả lời rất ư là trơn tru (vỗ tay khen bé cái coi nào, clap clap). Qua câu thứ hai Thầy K hỏi, Thầy đúng là Thầy, hướng dẫn mình...hỏi câu nào chết ngay câu đó. Một phát, tiêu diệt gọn, hix, bé Linh trả lời 1 phát dính nhay bẫy, kêu bằng chết hông kịp ngáp luôn.
5h chiều, giờ này mới hồi họp nè...Tim đập thình thịch thình thịch...Nhóm "Linh - Tú - Tuyến" điểm trung bình của luận văn là 9.5. Hix, lúc đó hông biết là vui quá hay sao á, mất luôn cảm giác vui, chỉ thấy lâng lâng kỳ kỳ sao á.
Về đến nhà, phát hiện ra chân mình nó mỏi nhừ. Do cái tội chảnh chẹ, xảnh xẹ mang đôi giày cao gót đi bảo vệ :((. Hết thời sinh viên rồi. Giờ đây, những giây phút rảnh rỗi lúc ra chơi cùng tám chuyện với mấy đứa con gái, những biệt danh cực kỳ dễ thương mà tụi tui đặt cho bọn con trai, những cái nhăn mặt và càm ràm khi bị bọn con trai kêu bằng bé...Tất cả, tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm.
Ngày hôm nay đánh dấu một bước ngoặc mới trong cuộc đời tui...Bạn bè tui nói đó là ngày chào đón những "Tân kỹ sư" của khoa Khoa học và Kỹ thuật máy tính. Trong tui thì đan xen giữa hai cảm xúc, một là hào hứng khi chính thức tạm biệt những ngày tháng ngồi ghế nhà trường và bước 1 chân vào cuộc sống bon chen hiện tại. Nhưng quảnh quất đâu đó là một nỗi buồn nhè nhẹ...Nó sẽ qua mau thôi, vì con người luôn nhìn về phía trước để sống mà lị.
Hihi, dù sao đi nữa. Ăn mừng nào, tui bảo vệ đc 9.5 lận đó nhen...Tự mãn một chút cũng hem có sao đúng hông ta :P
Báo cáo xong òi, đến hồi bị hỏi. Cô Quỳnh Chi đặt câu hỏi thứ nhất, tui trả lời rất ư là trơn tru (vỗ tay khen bé cái coi nào, clap clap). Qua câu thứ hai Thầy K hỏi, Thầy đúng là Thầy, hướng dẫn mình...hỏi câu nào chết ngay câu đó. Một phát, tiêu diệt gọn, hix, bé Linh trả lời 1 phát dính nhay bẫy, kêu bằng chết hông kịp ngáp luôn.
5h chiều, giờ này mới hồi họp nè...Tim đập thình thịch thình thịch...Nhóm "Linh - Tú - Tuyến" điểm trung bình của luận văn là 9.5. Hix, lúc đó hông biết là vui quá hay sao á, mất luôn cảm giác vui, chỉ thấy lâng lâng kỳ kỳ sao á.
Về đến nhà, phát hiện ra chân mình nó mỏi nhừ. Do cái tội chảnh chẹ, xảnh xẹ mang đôi giày cao gót đi bảo vệ :((. Hết thời sinh viên rồi. Giờ đây, những giây phút rảnh rỗi lúc ra chơi cùng tám chuyện với mấy đứa con gái, những biệt danh cực kỳ dễ thương mà tụi tui đặt cho bọn con trai, những cái nhăn mặt và càm ràm khi bị bọn con trai kêu bằng bé...Tất cả, tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm.
Ngày hôm nay đánh dấu một bước ngoặc mới trong cuộc đời tui...Bạn bè tui nói đó là ngày chào đón những "Tân kỹ sư" của khoa Khoa học và Kỹ thuật máy tính. Trong tui thì đan xen giữa hai cảm xúc, một là hào hứng khi chính thức tạm biệt những ngày tháng ngồi ghế nhà trường và bước 1 chân vào cuộc sống bon chen hiện tại. Nhưng quảnh quất đâu đó là một nỗi buồn nhè nhẹ...Nó sẽ qua mau thôi, vì con người luôn nhìn về phía trước để sống mà lị.
Hihi, dù sao đi nữa. Ăn mừng nào, tui bảo vệ đc 9.5 lận đó nhen...Tự mãn một chút cũng hem có sao đúng hông ta :P
Monday, January 25, 2010
Sắp kết thúc!
Ngày mai là buổi tập dượt cuối cùng trước khi chính thức ra hội đồng bảo vệ vào thứ sáu. Chắc do khá hồi hộp nên tui ngủ hông được...
Buổi thuyết trình ngày mai tuy là dùng slide nói cho ngày bảo vệ, nhưng thời gian trình bày khá thong thả (đến 90 phút), khán giả là bạn bè và thầy cô, tuy nhiên nó mang tính chất giao lưu và học hỏi, sẽ khác với không khí căng thẳng vào 3 ngày tới khá nhiều. Mấy đứa bạn của tui hứa chắc như đinh đóng cột "ngày mai tụi tui sẽ đi xem mấy bạn nữ thuyết trình và phản biện dùm cho". Điều đó có nghĩa là 1 chùm các câu hỏi sẽ được đặt ra, như vậy cũng tốt, vì nếu lỡ có "bí" thì cũng còn thời gian để suy nghĩ cho ngày "ra trận" sắp cận kề.
Hãy cứ thật bình tĩnh và tự tin vào kết quả cả nhóm đã làm được suốt mấy tháng qua. KDC ơi, còn 2 ải nữa là xong rồi....Cố lên nhé!
Buổi thuyết trình ngày mai tuy là dùng slide nói cho ngày bảo vệ, nhưng thời gian trình bày khá thong thả (đến 90 phút), khán giả là bạn bè và thầy cô, tuy nhiên nó mang tính chất giao lưu và học hỏi, sẽ khác với không khí căng thẳng vào 3 ngày tới khá nhiều. Mấy đứa bạn của tui hứa chắc như đinh đóng cột "ngày mai tụi tui sẽ đi xem mấy bạn nữ thuyết trình và phản biện dùm cho". Điều đó có nghĩa là 1 chùm các câu hỏi sẽ được đặt ra, như vậy cũng tốt, vì nếu lỡ có "bí" thì cũng còn thời gian để suy nghĩ cho ngày "ra trận" sắp cận kề.
Hãy cứ thật bình tĩnh và tự tin vào kết quả cả nhóm đã làm được suốt mấy tháng qua. KDC ơi, còn 2 ải nữa là xong rồi....Cố lên nhé!
Monday, January 18, 2010
New year and new...
Things happened quite fluently in the new year. We have finished our thesis project, now is time for preparing for "protection in front of the staff".
Last week i took a paper test of Renesas company. Actually, i just want to know the way they held tests, interviews...Yeah, i want to have more experience before join in "that". "That" is the company i really want to be accepted as a member.
Renesas is about hardware and i just care about software. I forgot many things such as multiply two binary, using formula to calculate...The technical test was not good, but the English test was not too difficult to me...They sent email to notice that i have passed the written test. I felt a little bit surprised because i think i did it unwell.
The 1st interview, we have to show our ability in group working and presentation, everything is in English. We are divided into 3 groups of four. In my group, i was the only girl...and you know what. The others chose me as the team leader (oh oh, so "oai" :">), i was the first presenter in my group. I was so nervous that i hardly remember what to say. All of my words had flied to somewhere far away from me. After two minutes taking deep breathes, i started my presentation, introduced our members, introduced the topic, contents...and discussed about the first point of the topic. After the interview, i felt so disappointed about myself...Once again, i didn't do my duty well. I thought that i failed this row, and i had an helpful experience in interviewing.
18/1/2010, Miss Nguyên from Renesas called me via mobile phone to ask me for changing the date they will interview me (the final round). On the phone she said "congratulation to you, Cam Tu. You have passed our first interview". I was too surprised to say anything. I just "á" in the phone, hix. Miss Nguyên laughed when she heard that, hihi. I changed the date for last interview from 22/1 to 20/1...yeah yeah yeah, be confident, be strong, and be calm to face to "three" more directors from Renesas.
Last week i took a paper test of Renesas company. Actually, i just want to know the way they held tests, interviews...Yeah, i want to have more experience before join in "that". "That" is the company i really want to be accepted as a member.
Renesas is about hardware and i just care about software. I forgot many things such as multiply two binary, using formula to calculate...The technical test was not good, but the English test was not too difficult to me...They sent email to notice that i have passed the written test. I felt a little bit surprised because i think i did it unwell.
The 1st interview, we have to show our ability in group working and presentation, everything is in English. We are divided into 3 groups of four. In my group, i was the only girl...and you know what. The others chose me as the team leader (oh oh, so "oai" :">), i was the first presenter in my group. I was so nervous that i hardly remember what to say. All of my words had flied to somewhere far away from me. After two minutes taking deep breathes, i started my presentation, introduced our members, introduced the topic, contents...and discussed about the first point of the topic. After the interview, i felt so disappointed about myself...Once again, i didn't do my duty well. I thought that i failed this row, and i had an helpful experience in interviewing.
18/1/2010, Miss Nguyên from Renesas called me via mobile phone to ask me for changing the date they will interview me (the final round). On the phone she said "congratulation to you, Cam Tu. You have passed our first interview". I was too surprised to say anything. I just "á" in the phone, hix. Miss Nguyên laughed when she heard that, hihi. I changed the date for last interview from 22/1 to 20/1...yeah yeah yeah, be confident, be strong, and be calm to face to "three" more directors from Renesas.
Monday, January 11, 2010
Đời thay đổi khi ta thay đổi
Sẽ không là quá muộn với tôi khi đến giờ mới nhận thức được giá trị của câu nói "Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi" phải không nhỉ!
Cuộc sống đúng là có những thứ mất đi thì chẳng thể nào lấy lại được nữa. Thời gian trôi qua rồi thì không ai hay thế lực nào có thể làm nó quay trở lại, lời nói khi đã thốt ra thì nó cũng đã tác động đến người đối diện rồi, có muốn lấy lại cũng không còn kịp. Thỉnh thoảng tôi hay tự hỏi bản thân rằng tôi đã thực sự sống và tận hưởng cuộc sống ngay tại thời điểm nào đó hay chưa? Mà thường thì tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời làm bản thân tôi hài lòng, chắc có lẽ do cách suy nghĩ của tôi thiếu chiều sâu. Hoặc là một cách nhìn lệch lạc nào đó cũng không chừng, chỉ biết tôi thường rơi vào trạng thái suy nghĩ, lo lắng, sợ những chuyện "không đâu". Nói là nó không đâu bởi vì thực chất chẳng ai để ý đến điều đó, chỉ có tôi tự suy nghĩ quá nhiều...
Dù gì đi nữa, thay đổi mình ngay từ bây giờ có lẽ sẽ tốt cho tôi. Cuộc sống xung quanh có rất nhiều điều đẹp đẽ mà tôi chưa cảm nhận được hết.
Tận hưởng một ngày đẹp trời chẳng hạn? Ngày hôm nay nắng, mưa, nóng hay lạnh hơn bình thường? Thay vì ngồi một góc trong phòng với chiếc máy tính khô khan thì hãy tự bước ra ngoài để tận hưởng cuộc sống tập nập đang diễn ra xung quanh. Những tòa nhà cao tầng với từng nhịp chân hối hả của nhân viên, mọi người trò chuyện, cười nói vui vẻ, tiếng trẻ con cười giòn tan trong nắng, muôn màu sắc của hoa, lá, cỏ cây hòa cùng ánh nắng vàng rực rỡ, lắng nghe những bản nhạc rộn ràng, âm thanh từ những hoạt động thường ngày chẳng hạn.... Ngày hôm nay như một món quà kỳ diệu, trôi qua thì chẳng bao giờ lấy lại được, hãy tận hưởng nó như tận hưởng niềm vui khi nhận được quà từ một ai đó. Thế mới biết, tôi thật hạnh phúc khi "được sống".
Tự cảm thấy hài lòng khi mình khỏe mạnh và lành lặn. Hôm nay tinh thần rất sảng khoái và minh mẫn, hạnh phúc biết bao vì điều đó. Bởi vì chỉ có những lúc ốm đau hay bệnh tật tôi mới thực sự nhận ra giá trị của sức khỏe của mình, một chiếc răng đau, một cơn nhức đầu hay một trận cảm cúm cũng làm cho biết bao chuyện phải đình trệ.
Tự vượt qua rắc rối của mình! Một ngày trôi qua thật tồi tệ với những chuyện không vui, bị phê bình, bị góp ý quá nhiều từ đại đến từng tiểu tiết. Thậm chí có lúc nghĩ rằng cả thế giới này đều quay lưng với tôi, rằng có lẽ tôi là đứa tệ nhất hành tinh...Bởi lẽ mọi thứ không theo như kết quả mà tôi mong muốn. Bình tĩnh để suy nghĩ lại thì điều đó cũng đúng thôi, khi một việc được làm không theo kế hoạch nhất định thì kết quả như vậy là phải rồi. Tôi sẽ tập cho mình thói quen ngừng than vãn, kể lể, và hối tiếc. Thay vào đó lên một kế hoạch rõ ràng cho tương lai của bản thân, từng thất bại, va vấp bản thân nó có những giá trị riêng...Nhìn lại nó không có nghĩa là giữ cảm giác tiếc nuối hay buồn phiền trong lòng, hãy xem đó như một kinh nghiệm, một bài học quý báu từ cuộc sống để sau này sống tốt hơn.
Phấn đấu để đạt được ước mơ của mình. Tôi không toàn mỹ, không ai trên thế giới này hoàn mỹ cả. Nhưng bằng sự cố gắng hết sức, thì tôi tin là tôi sẽ làm được điều mà tôi mong muốn. Điều đáng sợ nhất là không xác định được bản thân tôi cần, muốn cái gì nhất và không thực sự quyết tâm để đạt được điều đó mà thôi. Tôi đã từng có một quyết định sai lầm 4,5 năm về trước, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến tôi nhiều trong tương lai. Tuy nhiên, đó là con đường tôi chọn...Tôi sẽ phải tự mình đối mặt với hệ quả của nó. Hì hì, tuy nhiên từ giờ trở đi...tôi sẽ xác định rõ ràng từng bước đi của mình. Như Thầy tôi từng nói: " Mình làm bất cứ điều gì thì trước hết đó là vì bản thân mình, có cố che đậy rằng khi mình làm theo như vậy thì ba, mẹ, vợ, chồng...của mình sẽ vui thì chẳng qua đó chỉ là một cách nói mà thôi". Tôi hoàn toàn đồng ý như thế...Từ giờ trở đi, hãy cứ "tiến lên", chỉ cần mục tiêu rõ ràng, một kế hoạch cẩn thận, sự nghiêm khắc với chính tôi và một mục đích sống tốt thôi.
Cuộc sống đúng là có những thứ mất đi thì chẳng thể nào lấy lại được nữa. Thời gian trôi qua rồi thì không ai hay thế lực nào có thể làm nó quay trở lại, lời nói khi đã thốt ra thì nó cũng đã tác động đến người đối diện rồi, có muốn lấy lại cũng không còn kịp. Thỉnh thoảng tôi hay tự hỏi bản thân rằng tôi đã thực sự sống và tận hưởng cuộc sống ngay tại thời điểm nào đó hay chưa? Mà thường thì tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời làm bản thân tôi hài lòng, chắc có lẽ do cách suy nghĩ của tôi thiếu chiều sâu. Hoặc là một cách nhìn lệch lạc nào đó cũng không chừng, chỉ biết tôi thường rơi vào trạng thái suy nghĩ, lo lắng, sợ những chuyện "không đâu". Nói là nó không đâu bởi vì thực chất chẳng ai để ý đến điều đó, chỉ có tôi tự suy nghĩ quá nhiều...
Dù gì đi nữa, thay đổi mình ngay từ bây giờ có lẽ sẽ tốt cho tôi. Cuộc sống xung quanh có rất nhiều điều đẹp đẽ mà tôi chưa cảm nhận được hết.
Tận hưởng một ngày đẹp trời chẳng hạn? Ngày hôm nay nắng, mưa, nóng hay lạnh hơn bình thường? Thay vì ngồi một góc trong phòng với chiếc máy tính khô khan thì hãy tự bước ra ngoài để tận hưởng cuộc sống tập nập đang diễn ra xung quanh. Những tòa nhà cao tầng với từng nhịp chân hối hả của nhân viên, mọi người trò chuyện, cười nói vui vẻ, tiếng trẻ con cười giòn tan trong nắng, muôn màu sắc của hoa, lá, cỏ cây hòa cùng ánh nắng vàng rực rỡ, lắng nghe những bản nhạc rộn ràng, âm thanh từ những hoạt động thường ngày chẳng hạn.... Ngày hôm nay như một món quà kỳ diệu, trôi qua thì chẳng bao giờ lấy lại được, hãy tận hưởng nó như tận hưởng niềm vui khi nhận được quà từ một ai đó. Thế mới biết, tôi thật hạnh phúc khi "được sống".
Tự cảm thấy hài lòng khi mình khỏe mạnh và lành lặn. Hôm nay tinh thần rất sảng khoái và minh mẫn, hạnh phúc biết bao vì điều đó. Bởi vì chỉ có những lúc ốm đau hay bệnh tật tôi mới thực sự nhận ra giá trị của sức khỏe của mình, một chiếc răng đau, một cơn nhức đầu hay một trận cảm cúm cũng làm cho biết bao chuyện phải đình trệ.
Tự vượt qua rắc rối của mình! Một ngày trôi qua thật tồi tệ với những chuyện không vui, bị phê bình, bị góp ý quá nhiều từ đại đến từng tiểu tiết. Thậm chí có lúc nghĩ rằng cả thế giới này đều quay lưng với tôi, rằng có lẽ tôi là đứa tệ nhất hành tinh...Bởi lẽ mọi thứ không theo như kết quả mà tôi mong muốn. Bình tĩnh để suy nghĩ lại thì điều đó cũng đúng thôi, khi một việc được làm không theo kế hoạch nhất định thì kết quả như vậy là phải rồi. Tôi sẽ tập cho mình thói quen ngừng than vãn, kể lể, và hối tiếc. Thay vào đó lên một kế hoạch rõ ràng cho tương lai của bản thân, từng thất bại, va vấp bản thân nó có những giá trị riêng...Nhìn lại nó không có nghĩa là giữ cảm giác tiếc nuối hay buồn phiền trong lòng, hãy xem đó như một kinh nghiệm, một bài học quý báu từ cuộc sống để sau này sống tốt hơn.
Phấn đấu để đạt được ước mơ của mình. Tôi không toàn mỹ, không ai trên thế giới này hoàn mỹ cả. Nhưng bằng sự cố gắng hết sức, thì tôi tin là tôi sẽ làm được điều mà tôi mong muốn. Điều đáng sợ nhất là không xác định được bản thân tôi cần, muốn cái gì nhất và không thực sự quyết tâm để đạt được điều đó mà thôi. Tôi đã từng có một quyết định sai lầm 4,5 năm về trước, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến tôi nhiều trong tương lai. Tuy nhiên, đó là con đường tôi chọn...Tôi sẽ phải tự mình đối mặt với hệ quả của nó. Hì hì, tuy nhiên từ giờ trở đi...tôi sẽ xác định rõ ràng từng bước đi của mình. Như Thầy tôi từng nói: " Mình làm bất cứ điều gì thì trước hết đó là vì bản thân mình, có cố che đậy rằng khi mình làm theo như vậy thì ba, mẹ, vợ, chồng...của mình sẽ vui thì chẳng qua đó chỉ là một cách nói mà thôi". Tôi hoàn toàn đồng ý như thế...Từ giờ trở đi, hãy cứ "tiến lên", chỉ cần mục tiêu rõ ràng, một kế hoạch cẩn thận, sự nghiêm khắc với chính tôi và một mục đích sống tốt thôi.
Subscribe to:
Comments (Atom)